GTHN - Hãy mở lòng và rộng mở trái tim của mình ra một chút, chỉ cần một chút thôi là đủ rồi. 25 tuổi nếu bạn chưa có một mảnh tình vắt vai – không sao cả. 25 tuổi bạn bắt đầu một cuộc tình – không quá muộn đâu và thậm chí 25 tuổi bạn chưa nghĩ đến hoặc chưa có người yêu đó vẫn là điều bình thường. Có thể duyên chưa tới nên bạn đừng quá nóng vội bởi sự nóng vội sẽ khiến bạn sản sinh những suy nghĩ tiêu cực.
***
24, tình yêu và thế giới mốc meo (XuUn)
24 tuổi, tức là chuyện dành cho những người đang và đã bước qua con số này. Ắt là sẽ có vài bạn hỏi: Tại sao là 24 mà không phải 18 hay 25? Và rồi sẽ thêm người hỏi: Tại sao lại lấy 18, 25 làm ví dụ điển hình? Tất nhiên cái gì cũng có lý do của nó. Tôi chọn 24 vì:
- Đẹp. Số đẹp. Đẹp vì tôi thích.
- 24, một bước ngoặt được gọi tên: tuổi trưởng thành.
24 tuổi, bạn đã có gì ở cuộc đời chung lẫn đời riêng?
Tôi thì tôi chưa có gì.
24 tuổi, tài sản tôi sở hữu chỉ có: tâm hồn tôi, thể xác tôi, và trí não tôi.
Còn bạn thì sao?
***
Con đã đủ cứng cáp để ngồi vững trên một chiếc ghế không có lưng tựa, vậy mà con vẫn còn hay khóc quấy. Hai bố con ngồi kề bên nhau, con một ghế, bố một ghế. Bố cũng bé, cũng nhỏ, như con. Bố bé nhỏ bế con bé nhỏ, xốc xếch và chẳng gọn gàng. Con nép trong lòng bố tìm giấc ngủ, thi thoảng lại quấy lên khóc thành hồi, nước mắt đọng nơi bờ mi khép hờ của con khiến trái tim bố vụng về, lúng túng. Có lẽ, trong cơn mơ, con phải đến một thế giới lạ, nơi không có vòng tay ấm của bố. Tôi nhìn khung cảnh ấy, nhìn đứa trẻ chưa đến 3 tuổi, người bố chỉ khoảng 24 tuổi trở lại, và không cảm nhận được bóng hình của người mẹ.
24 tuổi, tôi nhìn thấy cô bạn mình kết hôn, vài tháng sau có tin vui. Cảm giác đó, hỗn độn lắm. Tôi chẳng biết làm thế nào họ có thể yêu nhau dài lâu như vậy, làm thế nào họ đi đến hôn nhân, làm thế nào sống bên nhau mỗi ngày vui vẻ, làm thế nào để đón một thành viên mới trong gia đình. Và làm thế nào để có thể cảm nhận niềm hạnh phúc từng ngày từng ngày khi mang trong mình một hài nhi?
Tôi hiền hậu trước nụ cười mãn nguyện của bạn mình, nhớ lại, tôi cũng đã từng khao khát những điều bình phàm như vậy thôi.
***
- Em cưới anh nhé?
Trước đây vốn nghĩ lời cầu hôn là điều gì đó thật lãng mạn, giống như những bộ phim từng được xem. Chiếc nhẫn cưới, hiện thân của tình yêu, của hoa thơm quả ngọt, đơm bông kết trái, sẽ được chàng trao đến nàng bằng trọn vẹn yêu thương. Tôi vẫn luôn nghĩ về điều thiêng liêng, về thứ hạnh phúc ngây ngất ấy mãi đến năm 24 tuổi.
Thực tế tôi được biết là thế này.
- Em cho phép anh cầu hôn em nhé?
Cuộc sống hữu hình vốn cần một sự thỏa hiệp ngầm trong bất kỳ phương diện nào, không bỏ qua tình yêu. Chiếc nhẫn cưới chỉ xuất hiện ở tập thứ hai sau khi nàng đồng ý cho phép chàng được cầu hôn.
Tại sao vậy? Bạn nghĩ là người ta dư dả và hào phóng đến mức sẽ mua một chiếc nhẫn cưới đắt tiền mà không biết đối phương có đồng ý hay không sao? Chuyện phim phù phiếm người bạn trẻ của tôi ạ. Đời sống con người là như vậy, hóa ra, tôi đã 24 mà vẫn còn quá ngây thơ, mơ mộng.
***
Bạn đã bao giờ nghĩ về một mối quan hệ không cần định nghĩa?
Khi đi cùng nhau, chúng tôi sóng đôi như những cặp tình nhân hạnh phúc. Khi một mình, chúng tôi là những cá thể độc lập. Hai đường thẳng song song liệu có cắt nhau ở vô cực? Về lý thuyết là có.
- Mình có em bé em nhé?
- Anh thật sự sẵn sàng làm bố sao?
- Anh không biết nữa.
Cô gái chẳng nói thêm gì.
Thi thoảng cô lại đến, nấu một bữa cơm, cùng xem một cuốn phim. Đôi khi cô vòi vĩnh được chiều chuộng, đôi khi lặng lẽ cuộn mình.
- Hay là mình có con nhé? - Cô gục đầu trên bờ ngực người đàn ông.
- Thôi.
- Sao vậy?
- Anh thấy em không sẵn sàng.
Anh chưa bao giờ nắm tay cô gái đề nghị cô ấy ở lại. Cô dắt xe ra khỏi cổng và chưa từng một lần ngoái đầu nhìn lại.
- Anh nè, nhỡ em có em bé thì sao?
- Thì nuôi.
- Anh nuôi?
- Bà nội nó nuôi.
- Ừ, vậy đẻ một đứa nhé.
- Thôi đừng liều mạng.
- Không sao đâu, bà ngoại nó nuôi cũng được.
24 tuổi, bạn có khao khát cho mình một bến đỗ bình yên không? Có mơ ước về tiếng cười khanh khách rộn ràng của một đứa trẻ con không?
24 tuổi, 36 tuổi, 38 tuổi. Buổi tiệc rượu ân cần bên những con người tử tế. Ở đây, chỉ có men cay, chỉ có rượu nồng và vài kẻ nhìn nhau cười ý nhị.
24 tuổi hỏi 36 tuổi: Vì sao chúng ta cần có một gia đình?
38 tuổi trả lời: Vì người ta cần một sự sẻ chia, một sự sở hữu và nhiều thứ khác nữa.
24 tuổi băn khoăn: Như 38 thì không có gia đình người ta vẫn có được những điều đó cơ mà?
36 tuổi cười hiền.
38 tuổi hỏi 24 tuổi: Vậy bạn nghĩ tình yêu là gì?
24 tuổi trả lời: Có lẽ là một mối quan hệ mà hai người có hai thế giới riêng, hai căn phòng riêng, những mối quan hệ riêng, và có thể làm mọi điều mình thích. Nhưng khi cô đơn vẫn biết ai là nhà.
38 tuổi, 36 tuổi đồng thanh: Bạn chưa hiểu tình yêu rồi.
24 tuổi cười hiền.
24 tuổi trở về nhà, những ký ức xưa cũ theo men trồi lên lảo đảo trong trí óc. 24 tuổi nói với 26 tuổi: Bạn cũng là một món quý hiếm đấy, nhưng mình không dám sở hữu.
26 tuổi khênh khểnh: Ai cho mà sở hữu.
24 tuổi dịu dàng: Sở hữu có nhiều cách lắm, không nhất thiết phải ở bên cạnh, có thể xác, có sự hữu hình.
26 tuổi: Ừ, chỉ cần trong lòng nhớ và nghĩ về nhau là đủ lắm rồi.
24 tuổi: Ừ, nên mình không cần bạn cho hay không cho, bản thân mình tự quyết định không muốn sở hữu bạn.
24 tuổi cười bình yên và tan vào giấc ngủ lành.
***
Nhớ những ngày 18, mối tình đầu, tôi dạn dĩ cầm những ngón tay của bạn khi bạn cứ mãi lúng túng tới lui. Và chúng ta đã nắm tay nhau đi dưới những tán cây to, cao. Đêm có gió nhè nhẹ. Tay tôi, tay bạn, quên cả thời gian đưa.
6 năm sau, hồi tưởng lại, tôi vẫn còn nhớ những con đường, những bước chân, những nhịp tim không tần số. Và bàn tay bạn, ấm áp, khô, mịn.
Mối tình đầu, không da diết, nhiều thăng trầm, tôi đã sống tự nhiên với phần vốn hiện tại.
24 tuổi, mang vác những thương tổn, lo toan đến với tình yêu của cuộc đời. Tôi đã làm rơi bạn rất nhanh bởi những sợ hãi. Vết thương sâu hơn, cùng lúc, tôi lạc khỏi vòng xoay của vũ trụ nhanh hơn. Tôi tồn tại.
25 tuổi, tôi gặp bạn, bạn này, bạn kia, bạn quá khứ, bạn tương lai và bạn hiện tại. Bạn là bạn. Tôi vẫn mỉm cười với vết thương, sử dụng phần vốn hiện tại dè xẻn hơn, tiết kiệm hơn, tằn tiện hơn.
Nên hôm nay, tôi vẫn oằn mình trong nỗi cô đơn không cần một lời nguyện cầu.
27 tuổi, không ít lần trải qua những thăng trầm trong cuộc tình, không ít lần khóc rú bên quầy rượu một quán bar. Để nhận ra rằng, ta vẫn có thể cười rạng rỡ, vẫn gục gặc với đôi mắt sưng húp bên men sầu. Nhưng đã chẳng còn than thở, chẳng còn những trách móc. Điều đi qua là một hạnh phúc chưa kịp bền lâu.
Hôm nay, bạn ngồi cùng tôi, bia có, mồi có, chúng ta chẳng nói gì với nhau. Bia vơi, mồi cạn, bạn và tôi nhìn nhau cười xòa.
Dù thế nào thì tôi cũng đã bước qua tuổi cập kê, công nhận hay không cũng vậy, mẹ tôi đã chẳng còn nhảy cẫng lên khi mười giờ tối tôi chưa có mặt ở nhà. Thi thoảng, tôi đi qua đêm, lê la nhà ai đó không rõ danh tính, cũng chẳng còn là chuyện để xào xáo nữa. Nhưng nếu tôi trở về nhà, loanh quanh với mấy góc tường suốt hàng tuần liền, tôi lại trở thành chủ đề sốt dẻo của mọi câu chuyện.
Dẫu sao thì, tôi cũng đã đi qua chúng lúc nào không hay.
Có những thời gian tôi vắng nhà nhiều ngày liên tiếp, mẹ gọi điện, hỏi vài câu để biết là tôi vẫn còn sống, thở đều, ở nơi nào đó trên quả đất này.
***
24 tuổi, lần đầu ngồi trong công viên nhìn người qua kẻ lại suốt hàng giờ liền. Nhiều cảnh vui, không ít cảnh rộn ràng. Trái tim lại khẽ rung khi một chiếc lá vàng rơi độp vào đầu tóc. Gọi điện cho anh như chưa từng có cuộc bỏ trốn nào trước đó. Nhìn khuôn mặt xanh mét của anh, nhìn đôi môi liếng thoắng liên hồi nhằm che đậy sự sợ hãi lo lắng bên trong, những giọt lệ lại đùn đẩy nhau chảy ngược. Nụ hôn đột ngột hôm ấy khiến cả hai thế giới hòa tan.
Và hôm nay, bước chân thênh thang này đã đặt lên mọi đường biên, để hiểu là anh vẫn ở đó, rất xa, nhưng đã chẳng còn những cuộc tìm kiếm.
24 tuổi, là quá ít để nói về tình yêu, công việc, cuộc đời, và những mối quan hệ. Nhưng lại quá nhiều với tôi.
Sinh ra trong sự ấm áp, bình yên và đầy đủ nhất định. Bên cạnh những niềm hạnh phúc, tôi sống cùng những buồn chán không tên. Tôi hầu như luôn có mọi thứ tôi muốn. Có nhiều, mất nhiều, tôi giật mình nhận ra sự thỏa mãn chưa từng tồn tại.
Tôi nhớ rất nhiều câu chuyện và cũng quên rất nhiều. Chẳng có bất kỳ lý do đặc biệt nào để tôi ghi nhớ những ký ức, kỷ niệm tủn mủn đó. Chúng đến rồi đi, tôi không cất giữ cũng chẳng hề níu kéo.
Nhìn ra cửa sổ bằng kính, không có chấn song, tôi lại hỏi mình: Người ấy bao giờ sẽ đến? Tôi chưa từng đòi hỏi ở ai bất kỳ điều gì, tôi yêu cái mà họ có, nhưng cũng chính điều đó tôi nhận ra tôi đã luôn trông đợi một sự hoàn hảo không thể tồn tại.
Nằm ở trên giường bằng gỗ, có nệm hay không có nệm, có người bên cạnh hay không có người bên cạnh. Cũng là một giấc ngủ, một cơn say của đôi mắt cần được nghỉ ngơi.
Đôi chân trần mỏi nhức bởi đi lại nhiều, có người xoa bóp, ngâm chân, cõng bế lên giường. Đêm lạnh, rúc vào bản lưng to trước mặt. Ngày lại qua ngày. Người ấy vẫn chưa đến…
Những điều bạn cần ghi nhớ khi 25 tuổi (Khoai Tây)
25 tuổi, suy nghĩ như bà cụ non và dành tặng những suy nghĩ này như món quà cho cô gái đang và sắp tuổi 25 bởi sau 25, có lẽ suy nghĩ lại khác đi cũng nên. Ai rồi cũng khác… và 8 điều dưới đây đã rất khác với một cô gái ngày nào đôi mươi.
1. Có một khoản tiết kiệm
Cuộc sống không biết đâu chữ “ngờ”. Có thể hôm nay bạn rất khỏe nhưng ngay ngày mai bạn hoàn toàn có thể ngã gục. Đừng chủ quan và luôn nghĩ rằng: mình còn trẻ và đang rất khỏe bởi khi bạn ốm đau, bệnh tật lúc đó bạn mới thấy khổ sở như thế nào khi trong túi không còn đồng tiền nào và còn khổ sở hơn nếu bạn không có người thân bên cạnh. Dù mức lương của bạn thấp đến đâu, cũng nên trích ra một khoản cố định hàng tháng để làm một khoản tiết kiệm chứ đừng hoãn đến khi “mức lương cao hơn mình sẽ tiết kiệm” vì chưa chắc lúc đó bạn đã thấy “đủ” để tiết kiệm và thế là chẳng bao giờ bạn làm điều đó. Hãy là một cô gái có một khoản tiết kiệm cho riêng mình dù ít dù nhiều để sẵn sàng “vung” ra khi cấp bách. Bạn sẽ thấy sống chủ động và trách nhiệm hơn nhờ khoản tiết kiệm này đấy.
2. Hãy yêu lấy bản thân mình.
Yêu bản thân mình không phải là ích kỷ chỉ biết nghĩ đến bản thân mình mà điều quan trọng nhất là hãy dành những gì tốt đẹp nhất cho bản thân.
Chọn cho mình những thực phẩm tốt cho sức khỏe, đắp mặt nạ đều đặn, tập thể dục hàng sáng chẳng hạn cũng là cách bạn yêu bản thân mình. Nếu bạn không yêu bản thân mình trước thì sao có thể yêu thương người khác?
Ăn một món ăn ngon, mua một chiếc váy phù hợp với vóc dáng của mình khi lĩnh lương cũng là những ý tưởng không tồi. Đến tuổi này, cũng nên hạn chế thức khuya, đừng cáu gắt và mất kiểm soát về cảm xúc. Luôn tươi cười vì thực ra cuộc sống xét đến cùng cũng chẳng có gì đáng sợ cả, cùng lắm là… nhắm mắt lại và ngủ một giấc dài. Trải qua càng nhiều thất bại và nỗi đau, bạn càng trưởng thành và sẽ nhận ra mọi thứ rất nhẹ nhàng.
3. Nghĩ về gia đình nhiều hơn
Gia đình là nơi yêu thương bạn vô điều kiện. Bất kể chuyện gì xảy ra, khi bạn trở về, cánh cửa gia đình luôn luôn rộng mở đón chờ bạn. Càng lớn tuổi người ta càng nghĩ về gia đình nhiều hơn và nếu đã lập gia đình chắc chắn bạn sẽ hiểu “lòng cha mẹ” hơn những người độc thân. Nhưng nếu vẫn độc thân cũng tốt, ít nhất bạn cũng có nhiều thời gian hơn để làm điều 2 ở trên và có cơ hội làm một điều gì đó cho bố mẹ trước khi bước chân vào một ngôi nhà mới, sống một cuộc sống mới – nhiều lo toan và áp lực hơn. Mỗi tuần đi chơi với bạn bè hay người yêu 2 - 3 lần thì ít nhất cũng cần gọi điện hỏi thăm bố mẹ 1 lần và hãy về thăm họ ngay khi có thể bởi chắc chắn họ đang mong bạn lắm và đang phần bạn một cái gì đó ở nhà và… đợi “nó” về. Bạn có thể có rất nhiều bạn nhưng khi bạn bước đến “bước đường cùng” tôi tin chắc rằng chỉ có gia đình bạn đi cùng bạn và vực bạn dậy mà thôi.
4. Tự biết cách làm mình hạnh phúc.
Sẽ chẳng ai giúp bạn điều này nếu ngay trong bản thân bạn không cảm thấy điều đó. 25 tuổi không thể cứ chìm đắm trong những suy nghĩ tiêu cực được. Cuộc sống áp lực, nhiều bon chen và cạm bẫy, cố gắng đừng để mất kiểm soát về cảm xúc là một điều không hề đơn giản chút nào.
Một trong những cách tôi áp dụng hiện tại đó là mỗi sáng tỉnh dậy tự chọn cho mình hai từ thật tích cực ví dụ: hạnh phúc, nụ cười, tốt đẹp,… và luôn giữ nó trong đầu gắn nó với bất kỳ suy nghĩ nảy sinh trong đầu bạn. Bạn sẽ thấy nó thay đổi cách nhìn của bạn rất nhiều. Luôn ghi nhớ: “Không ai có làm tổn thương bạn nếu bạn không cho phép họ làm điều đó.” Lựa chọn là ở bạn kia mà, hãy tự tưởng cho mình một nụ cười khi đọc đến đây nhé vì nó sẽ làm bạn xinh đẹp và nhẹ lòng hơn. Gieo suy nghĩ gặt hành động, gieo hàng động gặt thói quen, gieo thói quen gặt tính cách và gieo tính cách gặt số phận. Trước khi than trách số phận hãy nhìn nhận bản thân mình trước đã vì vấn đề và giải pháp đều nằm ở đó cả.
Chỉ cần một chút thôi là đủ rồi.
25 tuổi nếu bạn chưa có một mảnh tình vắt vai – không sao cả. 25 tuổi bạn bắt đầu một cuộc tình – không quá muộn đâu và thậm chí 25 tuổi bạn chưa nghĩ đến hoặc chưa có người yêu đó vẫn là điều bình thường. Có thể duyên chưa tới nên bạn đừng quá nóng vội bởi sự nóng vội sẽ khiến bạn sản sinh những suy nghĩ tiêu cực.
Nhưng nếu một ngày nào đó, bạn nhìn thấy một ai đó, tiếp xúc với một ai đó và bạn có cảm tình với họ hãy lắng nghe cảm xúc của mình. Chớ nóng vội hay vồ vập, hãy nghe cảm xúc và nhịp đập trái tim mình trước. Nếu bạn cá tính, bạn có thể thổ lộ bởi người đối diện với bạn có thể cũng đang mong chờ điều đó. Nếu bạn không đủ can đảm, hãy giữ trong lòng, đơn phương cũng được bởi như thế để biết rằng bạn vẫn còn có thể yêu và đang có một cung bậc cảm xúc khác ngày thường.
6. Tìm ra những sở thích và theo đuổi ước mơ.
Không có gì là quá muộn. Ở độ tuổi này bạn vẫn loay hoay đi tìm một cái gì đó cho riêng mình, không sao cả. Hãy bắt đầu bằng những sở thích của bản thân như: mua hoa về cắm, học nấu ăn, học hát,… để cơ thể tiết ra những cảm xúc tích cực. Lúc đó bạn sẽ nhận ra mình thích gì, mình muốn làm gì và khi đó bạn sẽ biết cách kéo gần ước mơ của mình. Nếu bạn muốn đi du học, có gì đâu, 25 tuổi vẫn kịp đấy. Tìm hiểu điều kiện và học tiếng ngay từ hôm nay. Bạn muốn đi du lịch đâu đó, tiết kiệm tiền luôn đi chứ đừng nghĩ “không thể đi du lịch vì không có tiền”. Để có một có cái gì đó bạn đều phải trả giá là hi sinh một thứ khác cho nên thích gì hãy làm luôn, đừng để dành. Ước mơ gì hãy viết ra và tìm cách thực hiện nó. Một ngày nào đó khi bạn đã làm được rồi bạn sẽ thấy rằng “Ồ! nó không khó như mình đã từng nghĩ”. Mình đảm bảo đấy.
7. Biết từ bỏ.
Để làm bản thân luôn giữ được những suy nghĩ và cảm xúc tích cực, đôi khi cần từ bỏ những thứ của hiện tại.
Ví dụ, khi bạn mở máy tính và mạng rất yếu, bạn cố gắng load đi load lại chỉ để vào đọc tin tức nhưng lại không được và bạn cảm thấy bực mình? Khi cảm giác bực mình bắt đầu xuất hiện hãy từ bỏ nó, hãy chọn một cách khác thay vì cố làm những việc chỉ khiến bản thân cảm thấy lãng phí thời gian và “rước” thêm những cái bực vào mình. Không ai có thể làm bạn tổn thương ngoại trừ chính bạn cho phép họ làm điều đó. Mình nhắc lại điều đó một lần nữa.
8. Thanh lọc cơ thể bằng cách chọn cho mình những thông tin bổ ích hàng ngày.
Đừng suốt ngày lướt web và đọc những tin về tình yêu của cặp đôi này cặp đôi khác. Người này chia tay người kia chia tay. Dĩ nhiên, bạn có thể quan tâm đến những người nổi tiếng mà yêu mến trên màn ảnh nhưng đừng quá lãng phí cho những tin tức “không đầu không cuối” như vậy. Hãy chọn cho mình vài mục liên quan đến công việc, liên quan đến tình yêu hay sở thích của bạn để thưởng thức nó khi bạn lên mạng. Không ít thì nhiều, những kiến thức sẽ giúp ích cho bạn ở một lúc nào đó thay vì các scandal thu hút lượt view nhưng sau đó chẳng giải quyết được gì chỉ là gặm nhấm thời gian của bạn và tăng tiền cho các báo và sự nổi tiếng cho chính những nhân vật đó mà thôi.
Tuổi 25 của mình, mình gần như đang bắt đầu mọi thứ và chẳng có gì là dễ dàng cả nhưng ít nhất mình cũng đang có mục tiêu và theo đuổi nó. Sau vài biến cố, mình nghĩ lẽ ra những điều này mình nên nhận ra sớm hơn mới đúng nhưng như đã nói ở trên: 25 tuổi mọi thứ chưa phải là muộn dù bạn vẫn đang loay hoay ở vạch xuất phát. Hãy tạm coi thời gian qua là thời gian chuẩn bị để bây giờ bạn sẵn sàng nhấn nút bắt đầu.
Một ai đó nói với mình: cuộc sống như một bộ phim và mỗi ngày trôi qua là một tập phim, bộ phim hấp dẫn hay nhạt nheo là do cách em chọn và diễn nó hàng ngày vì vậy hãy làm sao để bộ phim của mình trở thành một bộ phim thực sự hấp dẫn và kinh điển thì càng tốt. Không biết bản thân có làm được bộ phim kinh điển hay không nhưng trước tiên phải tạo nên bộ phim có giá trị trước đã.
(Khoai Tây)
Giọng đọc: Hằng Nga, Tuấn Anh
Biên tập và sản xuất: Hằng Nga