GTHN - Đôi lúc chúng ta cần ngốc nghếch một chút, nhắm mắt cho qua một số chuyện thì cuộc sống có lẽ sẽ dễ dàng hơn. Đôi khi biết quá nhiều chỉ làm ta thêm phiền não, đau lòng hơn mà thôi. Thực tế thì luôn phũ phàng như thế, biết ít lại đau khổ cũng ít đi!
Đôi lúc chúng ta cần ngốc nghếch một chút, nhắm mắt cho qua một số chuyện thì cuộc sống có lẽ sẽ dễ dàng hơn.
Đôi khi biết quá nhiều chỉ làm ta thêm phiền não, đau lòng hơn mà thôi. Thực tế thì luôn phũ phàng như thế, biết ít lại đau khổ cũng ít đi!
Đôi khi em ước mình là một đứa trẻ, một đứa trẻ vô tư lự, khi đó niềm vui của em đơn giản chỉ là những món đồ chơi hay những viên kẹo. Bây giờ khi lớn lên rồi, trưởng thành thêm một chút thì niềm vui cũng theo đó mà trở nên khó khăn hơn, khó khăn hơn khi bản thân tự mang về những gánh nặng cho bản thân, công việc, gia đình, tình cảm,...đè nặng lên đôi vai nhỏ xíu của em.
Có lẽ em nên tự trút bỏ những gánh nặng mà em đang mang để cuộc sống thoải mái hơn, nhưng con người kì lạ thế đó anh, họ thích mang lên mình những gánh nặng rồi ra sức mà gồng gánh rồi lại than thở.
Giá như em là em của lúc xưa, một con bé vô tư vô tâm không phải lo lắng về điều gì, không phải nghĩ về anh và rồi khi nhận ra đối với anh em không là gì cả, biết được rằng không có em anh vẫn vui, vẫn hạnh phúc, biết được rằng anh chỉ xem em như một đứa em gái, biết được rằng đôi lúc vì thương hại em nên cố gắng làm em vui, biết được rằng đôi khi đối tốt với em vì thương hại, vì phép lịch sự, biết được rằng trong tim anh chỉ có người yêu cũ, biết được rằng em chỉ là một con ngốc đang ảo tưởng về tình cảm của anh, biết được nhiều thứ lắm nhưng chỉ là những thứ khiến em đau lòng...
Đôi lúc em muốn buông bỏ nhưng cứ nghĩ mình còn sức và tiếp tục gồng gánh, gồng gánh đến khi mệt nhoài em sẽ tự khắc buông thôi vì anh có thương em đâu...
-Usagi-