GTHN - Tôi rất muốn được tiếp tục giấc mơ được trở thành một kỹ sư cơ khí mà bấy lâu nay hằng ấp ủ.
Có ai không bồi hồi xao xuyến khi những nhành phượng đỏ rực phơi mình giữa sân trường, có ai không bâng khuâng khi tiếng ve râm ran báo hiệu mùa hè đến. Với những học sinh 12 chúng tôi, có lẽ đó là giây phút buồn nhất, từ giã mái trường, thầy cô, bè bạn, mỗi đứa một phương trời riêng. Đứa đi làm, kết thúc cuộc đời cắp sách tới trường, người có điều kiện thì thành phố tiếp tục sự nghiệp học hành của mình. Còn tôi, tôi không biết mình sẽ thế nào, từ trong sâu thẳm tôi rất muốn được tiếp tục giấc mơ được trở thành một kỹ sư cơ khí mà bấy lâu nay ấp ủ.
Cầm trong tay mấy bộ hồ sơ, tôi thấy hơi căng thẳng, không biết ước mơ có thành hiện thực hay không. Mấy hôm nay, không khí trong nhà thật buồn, cha tôi sức khỏe không tốt, mẹ cũng yếu, tôi là anh cả, còn ba đứa em đang tuổi ăn học, nếu vào đại học, sự khó khăn sẽ tăng lên gấp bội, gánh nặng sẽ đè lên đôi vai gầy yếu của mẹ tôi nhiều hơn. Nhiều đêm học muộn, nghĩ tới khó khăn, đã hơn một lần trong tôi có suy nghĩ bỏ cuộc. Tôi sẽ trở thành công nhân, sẽ vào Nam lập nghiệp, kiếm tiền giúp cha mẹ nuôi em ăn học. Bất chợt giọt nước mắt lăn dài trên khuôn mặt một thằng con trai mạnh mẽ như tôi.
Ngày kết thúc kỳ thi tốt nghiệp, tôi xin cha theo các anh đi làm phụ hồ xa nhà, tôi muốn kiếm thêm tiền. Hành lý của tôi chỉ vẻn vẹn mấy bộ áo quần và sách vở. Tôi đã vất vả từ nhỏ nên những công việc này không quá khó khăn với một thằng con trai mạnh khỏe. Cả ngày nắng chang chang tôi gồng mình lên làm việc kiếm tiền. Tối đến tôi chong đèn lên ôn thi trong khi mấy anh kéo nhau đi chơi, đi ăn uống.
Quãng thời gian các bạn lên thành phố học ôn thi đại học là lúc tôi đánh vật với cái nắng, cái khổ và một đống kiến thức. Và ông trời đã không phụ, năm đó tôi thi đậu. Ngày nhận được giấy báo, niềm vui trong tôi vỡ òa, tôi biết sẽ là một chặng đường gian nan nhưng chỉ cần cố gắng và có niềm tin thì nhất định sẽ làm được. Bốn năm đại học của tôi là bốn năm phấn đấu không biết mệt mỏi. Sau giờ lên lớp, buổi chiều và buổi tối tôi đi dạy kèm, đêm về miệt mài với sách vở.
Một mình với chiếc xe đạp cọc cạch giữa thành phố phồn hoa, thỉnh thoảng tôi bắt gặp mấy đứa bạn cùng lớp đang đèo nhau trên những con tay ga mới cứng. Nhưng chưa bao giờ tôi thấy buồn, chưa bao giờ dám so sánh mình với ai, vì tôi biết được ngồi trên giảng đường đại học là món quà quá lớn rồi, không còn đòi hỏi gì hơn nữa. Mỗi ngày đạp xe gần 8 cây số, dù trời mưa cũng như trời nắng, tôi luôn cất cao lời ca như mình sẽ là người chiến thắng. Vừa kiếm tiền chi phí cho cuộc sống và học tập, thỉnh thoảng tôi còn gửi về phụ giúp gia đình.
Tốt nghiệp đại học, một lần nữa tôi hành lý vào Nam lập nghiệp. Bốn năm đại học đã cho tôi một bài học tự phấn đầu, đã dạy cho tôi biết cách sống mạnh mẽ hơn và có trách nhiệm hơn. Hành lý tôi mang theo là kiến thức đã học được, vỏn vẹn 500.000 đồng và quan trọng hơn, đó là niềm tin, niềm tin luôn ấp ủ trong tôi. Tôi lại bắt đầu sự nghiệp của mình như thế…
Giờ đây, khi ngồi viết lại những dòng tâm sự này, tôi đã là một kỹ sư cơ khí năng lực và kinh nghiệm, là trưởng phòng của một công ty lớn; cùng cha mẹ nuôi các em ăn học; có thể phụng dưỡng cha mẹ tuổi già. Nhìn lại chặng đường mình đã qua, tôi thấy mình đã trưởng thành rất nhiều, nếu ngày đó tôi không quyết tâm không biết giờ đây tôi sẽ thế nào.
Dẫu biết rằng đại học không phải là con đường lập nghiệp duy nhất, biết rằng ta vẫn có thể sẽ thành công khi con đường đi không mang tên đại học, nhưng ta phải luôn biết cố gắng. Tôi biết rằng với các bạn học sinh đang ngồi trên ghế nhà trường, việc thi đậu đại học sẽ là niềm mơ ước và động lực phấn đấu. Vậy tại sao chúng ta không cố gắng hết mình để thực hiện ước mơ đó. Cuộc sống đích thực là khi bạn chẳng bao giờ phải hối tiếc với những ngày đã qua hay lo sợ với ngày mai sẽ tới. Chỉ cần có quyết tâm và niềm tin, bạn sẽ làm được tất cả.
Nguyễn Thị Hiền