GTHN - Trong cuộc đời con người, không có điều gì quan trọng hơn gia đình, vậy nên hãy dành thời gian cho những người yêu thương bạn, hãy trân quý mỗi một khoảnh khắc ở cùng nhau, nếu không sau này có hối ân hận cũng đã không còn kịp nữa…
Câu chuyện đến từ một đôi vợ chồng đã kết hôn hơn 20 năm
Trước khi kết hôn, tôi và vợ là một đôi tình nhân yêu nhau thắm thiết. Sau khi kết hôn, phải đối diện với hai gia đình và những đổi thay, bất hòa trong cuộc sống mà cãi nhau không ngừng. Mãi cho đến khi con cái lớn rồi, vợ tôi dường như cũng đã nhẹ nhàng hơn, dần dần đã buông bỏ rất nhiều chuyện mà trước đây cô ấy cố chấp tới cùng.
Sau khi tan ca, tôi có thể cùng tụ họp với đồng nghiệp mãi đến lúc tối khuya mới về, ngày nghỉ có thể đi đánh gôn suốt cả ngày, đối với những chuyện quét dọn sắp xếp nhà cửa cũng không còn cãi vã như trước nữa.
Một ngày kia, vợ nói với tôi, mong tôi có thể mời một người phụ nữ khác ra ngoài ăn cơm, xem phim.
Cô ấy nói: “Em yêu anh, nhưng em biết có một người phụ nữ khác cũng rất yêu anh”.
Người phụ nữ mà vợ tôi nói đến, chính là mẹ tôi, một quả phụ…
Con trai không ở bên cạnh, sau khi chồng qua đời thì sống cô độc một mình. Tôi cầm điện thoại lên, ấn số điện thoại quen thuộc đó.
Vừa nhấc máy lên, liền nghe thấy lời hỏi thăm lo lắng của bà: “Con thế nào rồi? Con vẫn tốt đấy chứ?”.
Bà ấy đã quen với việc tôi không chủ động liên lạc, cũng không chia sẻ chuyện vui với bà, vậy nên, khi chuông điện thoại reo lên, bà luôn lo lắng nghe phải tin xấu.
Tôi trả lời: “Không có gì đâu mẹ, con muốn hỏi mẹ Thứ Sáu này có rảnh hay không? Sau khi con tan ca sẽ đến đón mẹ, cũng nhau ăn bữa cơm tối, xem phim”.
Bà nghĩ ngợi một lúc, rồi nói: “Ừm, vậy hẹn chắc như vậy nhé con!”.
Đến ngày hẹn, mẹ lộ vẻ rất căng thẳng …
Đến ngày thứ sáu, sau khi tan ca, khi tôi lái xe đến đón bà, thật sự có chút căng thẳng.
Khi tôi đến nhà bà, tôi chú ý thấy bà xem ra cũng thấy rất căng thẳng đối với cuộc hẹn lần này. Bà mặc một bộ đồ rất đẹp, nhưng lại khoác một chiếc áo khoác có phần lỗi thời, mái tóc thẳng đã được búi lên, tôi còn chưa đến, bà đã đứng chờ ở trước cổng nhà rồi.
Nhìn thấy tôi, bà nở nụ cười xán lạn, lúc ấy tôi bỗng cảm giác thấy bà giống hệt như một nữ thần tỏa ánh hào quang bốn phía.
Bà ngồi lên ghế lái phụ, loay hoay một hồi để thắt dây an toàn. Bà không giấu được vẻ vui mừng, nói: “Mẹ nói với mấy người bạn rằng sẽ có hẹn với con trai, họ đều rất ngạc nhiên, đều muốn biết được chi tiết”.
Tôi đã chọn một quán ăn gia đình, bình thường khi làm việc, chiêu đãi khách hàng đã đi qua không biết bao nhiêu nhà hàng Tây cao cấp, thỉnh thoảng đến quán ăn loại này cảm giác cũng rất ấm áp. Khi đi vào trong quán ăn, bà đã vịn tay tôi, giống như đi trên con đường ánh sao, ưu nhã nhưng lại không quen.
Bình bình thản thản cùng với mẹ dùng xong bữa cơm
Sau khi ngồi xuống, liền cầm thực đơn lên đọc, khi tôi ngẩng đầu lên hỏi bà muốn ăn gì, phát hiện bà đang ngồi đối diện nhìn tôi chăm chú, một nụ cười hiện lên trên gương mặt của bà.
Bà nói: “Nhớ ngày nào, mẹ là người đọc thực đơn lên cho con nghe”.
Tôi trả lời rằng: “Bây giờ mắt mẹ không được tốt, cần nghỉ ngơi, những việc này cứ để con làm được rồi”.
Trong suốt bữa ăn, chúng tôi trò chuyện rất thoải mái, không có chuyện gì đặc biệt cả. Còn về chuyện xem phim, thì cũng đã khá muộn rồi, vậy nên không có nhắc đến chuyện xem phim đó nữa.
Khi đưa bà về đến trước cửa nhà, bà nói: “Mẹ còn muốn có hẹn với con thêm một lần nữa, nhưng lần này, sẽ là mẹ đích thân mời con, mẹ muốn mời con ăn cơm tối, xem phim, được chứ?”
Tôi đã đồng ý.
Trong tình yêu, có được sự cảm thông, có thể cùng nâng đỡ, trưởng thành, khiến cho gia đình hạnh phúc hơn
Vừa mới về đến nhà, vợ hỏi tôi: “Cuộc hẹn của anh thế nào rồi?”.
Tôi nói: “Rất tốt. Nhưng sao em lại có đề nghị như vậy nhỉ?”.
Vợ tôi nói: “Trước khi kết hôn, em vẫn còn là một cô gái mong muốn có được tình yêu. Mỗi lần khi phải đối diện với cửa ải khó trong tình yêu, em lúc đó cho rằng bản thân cần phải ‘hiểu và bỏ qua’, trong tình cảm khó tránh khỏi sẽ có những chỗ không được như ý mình, vì tình yêu, em đã dùng sự cảm thông mà học cách lùi một bước.
Sau khi kết hôn, em bắt đầu hiểu và thông cảm cho những thói quen của anh, không kể là mâu thuẫn về lối sống, quan điểm xuất hiện trong hôn nhân. Vì gia đình này, em đã lấy sự thông cảm để thay đổi phong cách sống và giá trị quan của bản thân mình.
Sau khi có con cái rồi, em và anh có cách nuôi dạy con cái khác nhau, nhưng lần này, em biết rõ rằng chúng ta có cùng một mục tiêu, chính là cho con những điều tốt đẹp nhất, cho chúng một tương lai tươi sáng, điểm này không cần phải thông qua “thông cảm” mới có thể hiểu được. Cũng bởi vì đã có một điểm chung này, những xung đột sinh ra trong tình yêu và hôn nhân đều đã bị san bằng, chúng ta cùng yêu thương con cái, nuôi dạy con cái, chăm lo cho con cái.
Có một nửa kia bên cạnh, nâng đỡ lẫn nhau, cùng nhau trải qua sóng gió, đối với một người phụ nữ mà nói đây là điều hạnh phúc nhất
Em biết có một ngày các con sẽ rời xa em, em sẽ không thể tiếp tục nuôi dạy chúng được nữa, em biết có ngày các con không cần đến sự chăm sóc của mẹ chúng nữa. Và em rất hạnh phúc, nếu đến ngày đó, em vẫn còn có anh cùng đi trên một đoạn hành trình khác của đời người.
Nhưng trong sinh mệnh của mẹ chỉ có mỗi mình anh, chỉ còn lại mỗi mình anh. Một người phụ nữ đi qua tình yêu, hôn nhân, nuôi dạy con cái, điều mà họ cần thật sự không nhiều, sau mỗi một lần ‘cảm thông’, ngay cả năng lực mở miệng ‘đòi hỏi’ cũng đã không còn nữa rồi”.
Nghe xong những lời này của vợ, tôi gật gật đầu.
Từ trước đến nay, tôi đều rất quan tâm đến cuộc sống của mẹ, liệu bà có sống tốt hay không? Có thiếu thốn thứ gì hay không? Nhưng những điều vụn vặt trong cuộc sống đã khiến cho sự quan tâm của tôi đối với bà bị đặt ở phía sau, chính là giống như bộ phim không có xem đó, tuy rạp chiếu phim vẫn còn đang công chiếu, nhưng lúc đó đối với tôi mà nói thật sự đã quá muộn rồi.
Mẹ đột ngột qua đời, con trai nhận được món quà sau cùng của mẹ…
Mấy ngày sau, mẹ của tôi vì nhồi máu cơ tim mà qua đời. Sự tình xảy ra quá bất ngờ, tôi còn chưa kịp làm bất cứ chuyện gì cho bà ấy nữa.
Tại lễ tang, mẹ mặc bộ áo khoác đã mặc trong bữa cơm tối hôm đó, lúc này tôi mới biết, đó là món quà kỷ niệm ngày cưới sau cùng mà bố tôi tặng cho mẹ.
Sau đó, tôi nhận được một bức thư, bên trong có để một biên lai nhà hàng và một mẩu giấy. Bên trong có viết:
“Mẹ đã trả tiền trước rồi, mẹ đã đặt hai chỗ, một chỗ là cho con, một chỗ là cho vợ con. Con mãi mãi sẽ không bao giờ biết được, buổi tối hôm đó đối với mẹ, nó có ý nghĩa quan trọng như thế nào đâu, mong con cũng có thể dành thời gian tạo niềm vui bất ngờ cho vợ con giống như vậy.
Người mẹ mãi mãi yêu thương con”.
Hãy dành thời gian cho những người yêu thương bạn, gia đình mãi mãi là cảng tránh gió của chúng ta!
Chính ngay lúc này tôi mới biết được rằng sự quan trọng của câu “tôi yêu bạn” nếu được nói đúng lúc.
Hãy dành thời gian cho những người yêu thương bạn, bởi vì trong cuộc đời của con người, không có điều gì quan trọng hơn gia đình, hãy trân quý khoảng thời gian được ở cùng với gia đình, mãi mãi đừng nên nói “quá muộn rồi!”.
Người mẹ thật sự rất vĩ đại!
Hy sinh cho con cái không một chút oán trách hay ân hận.
Mãi cho đến thời khắc sau cùng…
Hãy chia sẻ câu chuyện cảm động này với người thân bạn bè, bạn nhé!
Tiểu Thiện, dịch từ Cmoney.tw