GTHN - Bước vào cấp 3, tôi đăng ký vào lớp chọn văn của trường. Những ngày tháng bước vào ngôi trường mới, bạn bè mới, dường như tôi cảm thấy mình là một hạt cát nhỏ bé giữa sa mạc.
Tôi không muốn quen ai, không muốn nói chuyện với ai, luôn nhút nhát và không tự tin nói chuyện trước mọi người. Tôi chỉ biết học. Trong những năm học ấy tôi đạt được khá nhiều thành tích học tập. Thỉnh thoảng, tôi lên mạng nói chuyện cùng bạn bè. Tôi tình cờ làm quen với một cậu bạn, cũng học cùng trường, nhưng giờ lại chuyển về một ngôi trường mới cho gần nhà.
Mỗi tối chúng tôi lại nói chuyện qua mạng, tâm sự và kể chuyện học hành, gia đình cho nhau nghe, lâu rồi tình cảm lớn dần. Tôi đã có cảm tình với cậu ấy, lần đầu tiên tôi cảm thấy thích một người, một người luôn hiểu và đoán trước được suy nghĩ của tôi. Lên lớp 12 tôi đã đồng ý lời tỏ tình.
Dù học xa trường, nhưng khoảng cách địa lý không thể nào ngăn cách được tình yêu của chúng tôi. Cậu bạn vẫn đạp xe 20km mỗi tuần để được gặp tôi nói chuyện. Những lúc ở bên bạn trai tôi cảm thấy rất bình yên, hạnh phúc. Tôi luôn tâm sự cùng cậu về gia đình, học tập bạn bè. Từ khi mẹ qua đời, tôi trở nên ít nói và ít giao lưu bạn bè hơn. Cậu ấy biết hoàn cảnh tôi như vậy nên luôn an ủi và muốn tôi tự tin hơn.
Do hay lo cho anh nhiều hơn bản thân nên tôi đã làm anh chán và cảm thấy gò bó. Anh đã nói lời chia tay sau một ngày sinh nhật tôi. Tôi cảm thấy sốc vì chưa bao giờ nghĩ tới chuyện này, tôi đã khóc rất nhiều, muốn xin lỗi anh, muốn làm lại từ đầu. Những ngày tháng chia tay, xa anh tôi chỉ biết khóc. Vào một chiều mưa phùn, tôi hẹn anh tại nơi hai đứa hay gặp nhau, tôi muốn níu kéo nhưng anh bảo đợi thi đại học xong hai đứa sẽ làm lại từ đầu, hãy xa nhau một thời gian để suy nghĩ.
Tôi cũng chỉ biết tin như vậy, chỉ biết cố gắng học để đợi có ngày hai đứa gặp lại, nhưng nào ngờ anh nói vậy cho tôi cố găng học, chứ sự thật anh đã có người yêu. Tôi đã khóc, trong tôi không còn sự sống, mất hết niềm tin. Tôi không còn niềm tin để học, nhiều lúc còn nghĩ dại dột muốn tự tử, không muốn tồn tại trên cuộc đời này. Lúc đấy lại sắp thi đại học, nhưng tôi không có tâm trí học, đến lớp chỉ biết khóc. Tôi quá yếu đuổi, tình yêu là tất cả sự sống, để rồi điểm thi thử đại học lần hai có kết quả tồi tệ. Tôi làm bố, cô giáo, bạn bè thất vọng quá nhiều.
Chiều hôm biết điểm thi, bạn bè đã nhắn tin an ủi tôi, những dòng thư của những người bạn thân an ủi, và trách móc giúp tôi vơi đi nỗi buồn. “Mình tin bạn sẽ làm được, đừng để tớ đánh mất niềm tin về cậu nhé", câu nói ấy giúp tôi đứng lên sau cú vấp ngã ấy, tôi tìm lại chính mình, ngày ngày cố gắng học hơn. Tôi làm hồ sơ vào trường và nghành mong ước từ lâu, tình yêu cần cho vào quá khứ, tương lai của mình là quan trọng nhất. Dù buồn khi đánh mất niềm tin vào một người, nhưng những lúc vấp ngã lại là một bài học cho tôi, cái gì không phải của mình thì không nên níu kéo, hãy để gió cuốn đi. Niềm vui cũng len lói trong tôi khi nhận được kết quả đại học. Tôi đã đỗ vào trường Đại học khoa học xã hội và nhân văn. Vui vì tôi đã không đánh mất đi bản thân mình, vẫn là chính mình.
Giờ đậy nhìn lại bản thân, tôi cảm thấy quá ngốc nghếch, quá yếu đuối, và đó cũng chính là bài học cho cô bé tuổi mười tám mộng mơ. Sau một năm, cậu bạn nhắn tin xin lỗi tôi, nhưng mọi chuyện đã cho vào dĩ vãng. Tôi nghĩ rằng mình sẽ cố gắng học tốt hơn nữa ở trường đại học, có niềm tin vào chính mình để hành trình tới con đường mình đã chọn. Mọi chuyện chỉ còn là quá khứ.
Thái Ngọc Cầm