GTHN - Em nghĩ mình sẽ hạnh phúc là hạnh phúc sự chứ không phải là thoáng qua như trước kia anh từng trao gửi nơi em rồi lại chợt biến mất trong thoáng chốc. Giờ đây nghĩ đến anh em không còn đau lòng như lúc trước nữa, không còn khóc đến nhòe đôi mắt nữa. Nghĩ về anh em chỉ thoáng cười và nhủ rằng đó là quá khứ đã qua, gọi là quá khứ thì em sẽ chôn sâu không bao giờ đào bới lên nữa. Qúa khứ của em hãy nằm yên ở đó nhé!
Qúa khứ ấy hãy xếp nó vào một ngăn
Ngày qua ngày em vẫn ngồi góc quán cũ, nơi đã quá quen thuộc với hai ta. Cảnh vật, không gian, đến bản nhạc vẫn vẹn nguyên như năm tháng mình còn yêu chỉ có con người là thay đổi. Em không thể quên ngày đó ngày mà anh buông lời kết thúc với em. Lúc ấy, mọi thứ trong em dường như sụp đổ, đôi tay em đã cố gắng ghì chặt lấy anh nhưng rồi anh vẫn ra đi, để lại trong em sự đau khổ dằn vặt. Bởi em không hiểu mình đã sai ở đâu, hàng loạt những câu hỏi em tự đặt ra. Tại sao lại vậy? Tại sao anh rời bỏ em mà đi như vậy?
Giờ đây nghĩ lại em thấy mình thật khờ thật ngốc, bởi khi người ta đã không còn yêu nữa dù cho em cố gắng nắm chặt thế nào cũng chẳng thể giữ được họ, nếu có nắm giữ thì cũng chỉ là cái thân xác vô hồn bởi trái tim họ đã hướng về người khác mất rồi.
Em từng nghe nói hạnh phúc muốn giữ thì phải buông. Tại sao lại vậy? Hạnh phúc à! Nó thật khó hiểu, em đã cố gắng nắm lấy bằng đôi tay nhỏ bé này nhưng cuối cùng em đành lòng phải buông bỏ trong khi vẫn còn thương - thương đến mù quáng. Sự yếu mềm ngày ấy của em chẳng khiến anh mảy may bận lòng, bởi anh đâu còn thương em nữa.
Cô gái của ngày hôm ấy, ngày mà trời tỏa đầy nắng ấm, vậy mà nó chẳng đẹp trọn vẹn đối với cô gái như em.
Anh buông tay rồi nhưng em thì vẫn còn thương, dường như đó là ngày tệ nhất với em. Ngày tệ nhất à! Em giật mình trong thổn thức, tại sao phải sống mãi trong u buổn ủ rũ đến vậy? Em còn quá trẻ, thanh xuân của em đâu chỉ để yêu mãi một người bội bạc. Thế giới ngoài kia, còn có người thương em, quan tâm hơn em người cũ. Cô gái ạ! Em chịu tổn thương như vậy đủ rồi, thức dậy cột cao mái tóc bù xù bấy lâu, điểm tô lại chút để tự tin bước tiếp nào.
Em nghĩ mình sẽ hạnh phúc là hạnh phúc sự chứ không phải là thoáng qua như trước kia anh từng trao gửi nơi em rồi lại chợt biến mất trong thoáng chốc.
Giờ đây nghĩ đến anh em không còn đau lòng như lúc trước nữa, không còn khóc đến nhòe đôi mắt nữa. Nghĩ về anh em chỉ thoáng cười và nhủ rằng đó là quá khứ đã qua, gọi là quá khứ thì em sẽ chôn sâu không bao giờ đào bới lên nữa. Qúa khứ của em hãy nằm yên ở đó nhé!
Theo: GUU.vn