GTHN - Đã bao giờ bạn tự ngẫm: “Ước mơ của mình là gì?” hay từng dành thời gian suy nghĩ về điều này. Đây cũng chính là câu hỏi tôi đã đặt ra cho mình suốt những năm còn đi học.
Tôi lên 5, cái tuổi mà tư duy của một đứa trẻ bắt đầu biết nhận thức mọi thứ xung quanh và chúng biết ước mơ về tương lai của mình và tôi lại trở nên khác biệt với những bạn bè cùng trang lứa. Bởi, đơn giản tôi đã tự tập cho mình thói quen, chỉ cần làm theo lời của bố mẹ mọi thứ đều sẽ suôn sẻ và tốt đẹp. Vì thế, vốn dĩ ước mơ với tôi đó là một điều xa xỉ…
Thời gian cứ chầm chậm trôi đi, mọi thứ xung quanh tôi đều thay đổi chóng mặt, nhưng với tôi cuộc sống vẫn là một đường thẳng, không trầm không bổng. Tôi vẫn học hành chăm chỉ, vẫn giữ được những thành tích, lời khen từ mọi người. Và đương nhiên, vẫn làm theo những gì bố mẹ sắp đặt, kể cả việc chọn trường thi đại học. Đối với tôi mà nói, bố mẹ luôn luôn đúng. Vậy nên, tôi tiếp tục theo một lối mòn mang tên “không ước mơ”…
Ra đại học, tiếp cận với một thế giới mới – xa lạ hơn, bon chen hơn, xô bồ hơn, kéo theo việc một đứa con gái trước giờ luôn chỉ có bố mẹ cũng bỡ ngỡ, cũng lạ lẫm lắm chứ. Nhưng tôi học được cách sống tự lập rất nhanh. Tôi tự tìm cho mình một chỗ ngồi yên vị trong giảng đường, và lại tiếp tục cuộc sống yên bình vốn có. Ừ, tất nhiên, tôi vẫn tồn tại theo như cách đứa bạn thân nói.
Cho đến một ngày, tôi bước chân vào con đường tình nguyện. Đó có lẽ là một dấu mốc lớn trong cuộc đời của tôi. Lúc ấy, tôi mới thực sự thoát ra khỏi “ốc đảo nhỏ bé” của bản thân, tìm được cái gọi là “ước mơ”. Chính trái tim nhiệt huyết của tuổi trẻ, hay những đam mê tình nguyện của con người nơi đó, khiến tôi có khát khao, muốn được cháy hết mình, bay cao và xa hơn nữa. Vì thế, tôi dần trở thành một cô gái năng động, hòa đồng, tự tin hơn và biết làm mình nổi bật ở mọi nơi. Thành công nối tiếp thành công, tên tuổi tôi cũng được biết đến nhiều hơn. Và tôi nhận ra rằng, sống là cần phải có ước mơ.
Tôi cũng từng hỏi những người bạn thân của mình: “Ước mơ của mày là gì?” Mỗi người đều có một câu trả lời riêng. Có người mơ mình trở thành một doanh nhân thành đạt; hay không cũng là một bác sĩ tài năng cứu giúp được nhiều những người bệnh nghèo; nhưng cũng có những giấc mơ bình dị hơn, họ muốn là người không phải gò bó trong một bộ đồ mà tự do mở một quán nước, một quán bánh mỳ, lập một ban nhạc đường phố và đơn giản chỉ để hát những ca khúc tự mình sáng tác…
“Có người chọn độc hành trên những cung đường, có người lại tìm cho mình những người bạn cùng chí hướng để đồng hành chinh phục đỉnh cao”. Ừ đúng, con người mà, ai chẳng phải có ước mơ, không rồi cũng sẽ có thôi và cách họ thực hiện ước mơ cũng là bước thể hiện bản lĩnh riêng, lưu lại dấu ấn với đời.
Có người chọn độc hành trên những cung đường, có người lại tìm cho mình những người bạn cùng chí hướng để đồng hành chinh phục đỉnh cao. Nhưng cũng có người chấp nhận từ bỏ những hoài bão của mình vì sự hạnh phúc của một ai đó… Tất cả suy cho cùng đều hướng tới tương lai tốt đẹp hơn.
Tôi từng đọc được ở trong một quyển danh ngôn câu nói rất ý nghĩa: “Tương lai thuộc về những người dám tin vào vẻ đẹp của những giấc mơ”. Quả đúng như vậy, trên hành trình đến với tương lai, chắc hẳn còn rất nhiều, rất nhiều những thử thách, những cạm bẫy không ai lường trước được. Nhưng chỉ cần có niềm tin, kèm theo một chút đam mê, một chút trải nghiệm và hơn hết đó là sự cố gắng, nỗ lực vào chính bản thân mình, hẳn chúng ta sẽ thành công.
Với tôi, hành trình đến tương lai không phải ở đâu xa mà chính là đi tìm và thực hiện ước mơ của bản thân. Còn bạn, hãy cũng thử đặt cho mình câu hỏi đó và đi tìm câu trả lời đích thực ngay từ bây giờ nhé.