GTHN - Thời gian chẳng đợi một ai, nó đi, đi mãi chẳng bao giờ dừng lại ! Hãy thành công trước khi cha mẹ của bạn già đi!
Con cái ngày một trưởng thành, cha mẹ lại một ngày già đi. Ước sao cho sự trưởng thành của chúng ta có thể nhanh hơn sự già nua của cha mẹ, để chúng ta có đủ năng lực và thời gian chăm sóc cho họ, trở thành chỗ dựa vững chắc cho họ.
Tôi thường oán giận cha mẹ rằng họ lúc nào cũng coi tôi là một đứa trẻ. Họ thường hoài nghi những quyết định của chúng ta. Cho rằng những quyết định của chúng ta là háo thắng, bốc đồng.
Họ luôn cho rằng những quyết định của chúng ta là sai lầm sau này nhất định sẽ hối hận vì những gì mình làm. Cho nên, họ thường can thiệp vào những quyết định của chúng ta. Có thời điểm còn làm rồi mới nói cho chúng ta. Tôi thường nói với họ rằng tôi đã lớn rồi có thể tự quyết định cuộc sống của mình, có chính kiến riêng của mình và muốn được tự mình quyết định tương lai. Thế nhưng chỉ một câu “ trẻ con, biết gì mà nói.
“Chúng ta chỉ vì muốn tốt cho con thôi” khiến chúng ta chẳng còn lời nào để nói.
Tôi biết rằng họ đều là vì muốn tốt cho chúng ta nhưng chẳng thể nào chấp nhận được cách thức yêu của họ dành cho mình. Trong mắt cha mẹ, dù chúng ta có lớn bao nhiêu thì với họ chúng ta mãi mãi đều là trẻ con cần được họ quan tâm chăm sóc. Thế nhưng phần quan tâm chăm sóc này lại là áp lực quá nặng nề khiến tôi chẳng thể nào cảm nhận được hơi ấm của tình thân mà chỉ thấy tầng tầng áp lực.
Có lẽ có người sẽ nói rằng tôi không biết cảm ơn sự chiếu cố của cha mẹ còn cô phụ lòng tốt của cha mẹ nhưng hiếu thuận không có nghĩa là hoàn toàn phục tùng. Mặc dù không dám cam đoan rằng tất cả những quyết định của mình là đúng đắn. Nhưng ít nhất tôi cũng không hối hận mà cho dù sau này có hối hận đi chăng nữa tôi vẫn sẽ kiên trì với lựa chọn của mình.
Dù có khổ có mệt hơn cũng quyết tâm theo đuổi. Mà bố mẹ lựa chọn cho tôi hoặc dù cho có đúng là như vậy chăng nữa khiến cho tương lai của tôi thuận lợi hơn nhưng nó vẫn khiến tôi cảm thấy đáng tiếc mà tôi không muốn sự tiếc nuối này biến thành sự oán trách cha mẹ mình.
“Con lớn rồi, cha mẹ cũng già rồi” khi nhìn vào những câu nói này, tôi đã cãi nhau với cha mẹ vài ngày. Tôi bỗng nhiên phát hiện ra rằng, cha mẹ không yên tâm hoặc là bởi vì họ chưa bao giờ thực sự để tâm những điều này.
Vì vậy mà họ vẫn luôn gồng lên cố hết sức mình để trải cho chúng ta con đường tương lai bằng phẳng. Có một ngày họ sẽ rời xa chúng ta, còn chúng ta thì vẫn đang loay hoay với những khó khăn và thất bại. Cho nên họ vội vàng, gấp gáp giúp chúng ta quyết định lựa chọn nên học ở trường đại học nào, lựa chọn ngành nào sau này lên xin việc ở đâu ra sao. Cứ như vậy cả một đời họ chẳng bao giờ hết lo.
Nghĩ thông rồi tôi quyết định sẽ không chiến tranh lạnh với họ nữa, cùng cha mẹ trao đổi thêm để họ và tôi cùng thấu hiểu lẫn nhau. Tôi hết sức nghiêm túc nói với cha mẹ, để họ hiểu về cách nghĩ, cách làm của tôi. Tôi đã quyết tâm ra sao và tôi muốn họ tôn trọng ý kiến của mình. Nếu như họ vẫn còn chưa an tâm vậy tôi sẽ cùng họ kí một hiệp ước trong bốn năm.
Tôi bảo đảm với họ trong thời gian bốn năm này tôi sẽ tự mình chăm sóc bản thân, cố gắng học hành, nỗ lực lập nghiệp. Nếu như tôi không làm được những điều này hoặc là tôi thất bại, sau khi tốt nghiệp tôi sẽ nghe lời họ, an phận làm một công việc ổn định để qua ngày.
Tôi hy vọng trong bốn năm đó có thể dùng hành động để chứng minh cho cha mẹ thấy, mình là người rất có trách nhiệm, có thể vượt qua những gian nan và thử thách. Bọn họ sẽ tin tưởng vào sự trưởng thành của tôi mà không phải lo lắng vất vả bảo hộ tôi như một tên nhóc.
Thông qua lần thử nghiệm này, tôi và bố mẹ đã hiểu biết lẫn nhau, tôn trọng lẫn nhau. Có lẽ họ vẫn chưa thể thực sự an tâm nhưng ít nhất tôi vẫn có lòng tin mình sẽ thành công. Có thể cảm thông cho nỗi khổ tâm vất vả của cha mẹ mình mà không đem sự quan tâm của họ trở thành ước thúc trói buộc của họ với mình.
Sắp tới là thời gian thi đại học, tôi nhất định sẽ cố gắng không phụ kì vọng của cha mẹ, những bước tiến trên đường đời của tôi sẽ luôn có họ ở bên. Trước đây họ là chỗ dựa của tôi, nay tôi sẽ là điểm tựa cho họ.
Theo Thu Hương/ Một Thế Giới