GTHN - Ra đến công viên trước bệnh viện, ông muốn bà cho ông bước xuống xe để tự đi dạo cùng bà. Bà cười bảo: “Ông già yếu rồi mà còn định bày trò lãng mạn như thời trẻ mới yêu nhau hả ?”. Ông trả lời: “Bây giờ tôi và bà hãy vịn vào nhau đi hết cuộc đời này nhé!”. Bà im lặng, hai dòng nước mắt tuôn trào…
***
Bà đưa từng muỗng cháo vào miệng ông, chăm chút và tỉ mỉ. Ông nằm viện cũng gần một tháng nay vì chứng bệnh u tuyến tiền liệt. Căn bệnh của người già. Các cháu khuyên bà ở nhà, nhưng bà không bằng lòng.
Vì sao ư? Bà nói rằng hình hài gầy yếu đang nằm trên giường kia là người bạn đời, đã chia sẻ mọi buồn vui với Bà trong mấy chục năm cuộc sống. Đôi tay ông khẳng khiu, đầy vết truyền nước biển đã lao động nặng nhọc để lo toan cho gia đình. Bà kể rằng thời trẻ mái tóc ông đẹp lắm ! Mềm và sợi nhỏ, rất đen. Bà rất yêu bàn tay ông, những ngón tay đàn ông mà mềm mại. Gian lao cuộc đời lấy đi màu đen của tóc, bàn tay ông giờ chai sần, các đốt tay gồ ghề…
Bà thì có mạnh khỏe gì cho cam. Bà mang chứng bệnh thần kinh tọa nhiều năm nay. Hễ trái gió, trở trời là hai chân đi lại khó khăn. Lúc ông chưa nằm viện thì ông lại cần mẫn chăm sóc cho Bà. Ông vẫn đi chợ chọn mua đồ ăn, về nấu những món bà thích. Vất vả trong bếp nhiều giờ liền, nhưng dọn lên cả hai ông bà đâu ăn được bao nhiêu. Căn nhà vắng vẻ ! Con cháu ở riêng và ở xa, mỗi năm chỉ về thăm ông bà dịp Tết. Cũng có năm bận rộn, chúng cũng không về. Phương tiện thường sử dụng nhất là điện thoại. Mà ông bà cũng thông cảm, dù trong thâm tâm vẫn ao ước được nhìn thấy con, thấy cháu ngồi ăn bên cạnh mình. Ông bà vẫn thầm ao ước nghe thấy tiếng con mình trò chuyện trong nhà. Nó gợi lại trong ông bà thời hàn vi nuôi con. Rất vất vả nhưng hạnh phúc. Niềm hạnh phúc ẩn dấu trong tận trái tim, trong từng mạch máu khi thấy con từng bước trưởng thành. Bây giờ cao tuổi, ông bà quên nhiều thứ. Riêng một thứ ông bà không bao giờ quên! Đó là kỷ niệm của từng đứa con, đứa cháu thưở còn chung sống một mái nhà. Nếu có kể chuyện thì ông bà không quên chi tiết nào cả. Đó chính là tình thương, tình yêu của cha mẹ dành cho các con- những đứa con không bao giờ lớn dưới mắt ông bà.
Hôm nay tốt trời. Ông muốn bà xin phép bác sỹ, đẩy xe lăn đưa ông ra ngoài cho thoải mái một chút. Ra đến công viên trước bệnh viện, ông muốn bà cho ông bước xuống xe để tự đi dạo cùng bà. Bà cười bảo: “Ông già yếu rồi mà còn định bày trò lãng mạn như thời trẻ mới yêu nhau hả ?”. Ông trả lời: “Bây giờ tôi và bà hãy vịn vào nhau đi hết cuộc đời này nhé!”. Bà im lặng, hai dòng nước mắt tuôn trào…
© Hải Triều – blogradio.vn