Khoảng cách ký ức đầu đời của tôi

GTHN - Ngày anh đến mưa ướt cả con đường tôi thường đi học, rồi cho đến nhiều năm về sau, ngày anh đi, trời cũng đổ mưa như vậy. Và rồi cứ thế những ngày mưa ám ảnh tôi cho đến tận lúc chìm vào mộng mị của giấc ngủ.

***

Tôi và anh, cứ thế quen nhau và rồi cứ thế xa nhau, chẳng vì nguyên nhân gì cả. Khoảng cách ấy giờ đây dường như là mãi mãi…

Quen nhau chẳng có khởi đầu cũng không kết thúc, chỉ là cơn mưa mang anh đến, rồi từ lạ lẫm chúng tôi trở thành mối duyên kéo dài chẳng ai dự định. Có những lúc ngồi ngẫm lại những ngày đã qua, tôi nghĩ hẳn chăng đó là duyên số. Anh đến để tuổi thanh xuân của tôi bớt buồn chán như cái cách mà lâu nay bản thân tôi vẫn cố hình thành.

Ngày ấy, tôi – cô gái ngây thơ chân ướt chân ráo lên thành phố nhập học, còn anh chàng sinh viên năm hai tỉnh lẻ đã thông thạo phố phường và cuộc sống nơi đây. Anh nổi tiếng là chàng trai “sát gái”, anh quen hàng tá con gái và cũng dịu dàng với cả khối cô. Tôi hay nhủ lòng, con trai vậy chẳng thể là điểm tựa của ai và với tôi, như thế lại càng không có thể xúc tiến đến mức cảm tình. Ấy vậy mà vô tình số phận đưa chúng tôi va vào nhau, anh trở thành cảm xúc dừng chân mang tên tình yêu của tôi. Để rồi có lúc tôi nghĩ, thành phố ấy thuộc về anh, về cảm xúc rung động đầu đời của mình.

Ngày anh đến mưa ướt cả con đường tôi thường đi học, rồi cho đến nhiều năm về sau, ngày anh đi, trời cũng đổ mưa như vậy. Và rồi cứ thế những ngày mưa ám ảnh tôi cho đến tận lúc chìm vào mộng mị của giấc ngủ.

Tôi đã từng tự vấn mình rằng, tại sao tôi ghét mưa, vì nó mang anh đến và đi sao? Hay vì nó khiến tôi nhiều năm về sau vẫn không thể mở lòng đón nhận một ai khác. Những người đến sau cứ kiểu tạm bợ bám vào tôi và rơi rớt bởi cảm xúc chai lỳ của khổ chủ.

Khoảng cách ký ức đầu đời

Anh từng bảo tôi hiền, tất nhiên tôi hiểu anh định nói gì. Bạn bè vẫn bảo tôi hiền, hiền đến ngu ngốc khi yêu chàng trai công tử, đa tình như anh. Nhưng tôi biết bản thân cần gì, ở bên anh tôi nhận biết một góc sâu thẳm trong con người ấy. Anh khô khan bất cần đến độ cô đơn. Bên anh tôi vẫn thấy những khoảng trời của nụ cười tồn tại, là anh đã khiến tôi mạnh mẽ, đủ để chai lỳ cho những khúc gấp của cuộc sống nhiều năm sau đó.

Với tôi, anh chưa từng nói yêu. Tôi chỉ là người con gái để anh tìm đến sau những lần chán nản, sau những cuộc chè chén cùng đám bạn thân. Tôi biết vậy nhưng tôi vẫn chấp nhận nó như một thói quen cố hữu, ẩn cả mối tình sâu thẳm. “Em không lắm lời như những cô gái khác, bên em anh không cần giải thích. Anh thích cảm giác đó…”, anh nói với tôi trong một lần chếnh choáng cơn say. Nước mắt tôi rơi dù đã cố nén lòng mình. Có lẽ tình yêu tôi dành cho anh là không-cần-đền-đáp. Yêu anh tôi biết mình sai thật rồi, nhưng bản thân vẫn cố liều một phen dù chưa một lần mạnh mẽ nói ra. Sau ngày ấy, anh tìm đến tôi ít hơn. Lo lắng, bất an nhưng mặc nhiên tôi không dám nhắn tin, gọi điện bởi sợ anh, sợ lời chối từ.

Và rồi vào một ngày mưa nặng hạt, anh đến tìm tôi trong bộ dạng của kẻ thất tình, tôi đoán vậy và sự thật đúng là vậy. Nhìn anh, tôi trân trân đến nghẹn đắng. Và tôi biết mình chẳng thể chối từ. Tôi đau, tôi dằn vặt mình rằng tại sao anh đến tìm tôi khi anh đau. Tôi là ai trong anh, là dự phòng sao? Hay tại tôi ngu ngốc hết lần này đến lần khác bao dung đón nhận anh. Tôi khóc…

Nhiều ngày sau đó, tôi quyết định dừng cảm xúc với anh, không liên lạc không gặp mặt. Lâu lâu tôi vẫn nghe tin anh quen thêm cô gái này, đưa đón cô gái khác. Cho đến một ngày mưa tháng 7, tôi nhận tin anh đã xa tôi thật, anh bị tai nạn. Lần này là anh đi xa tôi hàng ngàn năm ánh sáng. Xa đến mức tôi chẳng thể gặp được.

Khoảng cách ký ức đầu đời

Anh đến vào một ngày mưa và cũng đi vào ngày mưa 3 năm sau đó. Tôi vật vã trong nỗi ân hận, tôi chai lỳ trong những mớ cảm xúc không rõ ràng. Ngày ấy sao tôi không bên anh. Vẫn như vậy, tôi chẳng đủ can đảm để đối diện với tình yêu của mình, chẳng đủ can đảm để đến đó nhìn anh lần cuối.

Tôi từng hỏi bản thân, nếu ngày ấy tôi chấp nhận, dù chỉ một ít thôi, liệu bây giờ khoảng cách của anh và tôi là bao xa. Phải chăng chính tôi là người đã kéo nó ra xa, để con đường tôi và anh đi trở thành hai đường thẳng song song mà chưa một lần nghiêm túc gặp lại.

Tôi sống trong vô cảm những năm cuối đại học, chai lì như chiếc bóng. Đâu đó có những lần nhìn thấy ai giống anh, tôi vẫn chạy theo bóng hình thân quen. Thế nhưng tất cả đã là quá khứ, là anh thật sự không cần điểm tựa tâm sự nơi tôi nữa. Tạm biệt chàng trai ngày mưa, tạm biệt ký ức đầu đời của tôi…


© Nấm Nấm – blogradio.vn
DMCA.com Protection Status
Từ Khoá

#buttons=(Chấp nhận !) #days=(20)

Trang web của chúng tôi sử dụng cookie để nâng cao trải nghiệm của bạn. Tìm hiểu thêm
Accept !