Mùa hè đã về thật, vì đâu đâu cũng là nắng chang chang, mồ hôi ướt lưng áo mỗi trưa đi học và tiếng ve kêu râm ran. Màu hoa phượng đỏ gửi cho tôi một thông điệp: Bạn sắp tốt nghiệp cấp ba rồi đó! Cũng đúng thôi, đã đến lúc tôi phải lớn khôn.
Tuy chỉ là một học sinh khá nhưng chưa bao giờ để bố mẹ phải lo lắng về việc học của mình. Gia cảnh nhà tôi không khá giả để có nhiều tiền đi học thêm nhưng cũng không phải là quá nghèo túng. Tôi không có nhiều điều kiện thuận lợi để học thêm thầy này cô kia như các bạn khá giả, không có một động lực ghê gớm thôi thúc học tập để vượt lên hoàn cảnh thiếu thốn như bạn bè trong những gia đình khó khăn. Đơn giản, tôi có một cuộc sống bình thường nhưng không muốn tương lai của mình tầm thường.
Từ khi còn nhỏ tôi thích xem nhất là chương trình dạy ngoại ngữ cho thiếu nhi trên truyền hình vì thế lên cấp ba tôi chọn học khối D1. Tôi biết cuộc đời mình ở thì tương lai gần và tương lai xa đều phải gắn với ngoại ngữ. Tôi muốn làm một phiên dịch, một phiên dịch viên thực thụ đầy bản lĩnh.
Biết năng lực của bản thân mình đến đâu, hiểu gia cảnh nhà mình ra sao, tôi nhận thấy những ngày này và những ngày hè sắp tới sẽ phải bỏ ra rất nhiều công sức thậm chí nỗ lực bằng hai lần bản thân cũng phải làm, làm để ngày mai kia tôi sẽ vào trường đại học mà mình yêu thích, được làm công việc mong ước.
Tôi rất phục những bạn trẻ ở nơi này nơi khác trên mọi miền đất nước đâu có qua trường lớp nào mà bằng chính sức mình vẫn thành công, vẫn tạo dựng sự nghiệp cho bản thân, giúp ích cho xã hội. Nhưng tự tôi hiểu rằng mình chưa làm được thế, những tố chất của tôi không thể bằng họ. Nhiều người nói rằng thứ học được ở giảng đường đại học ra đời làm việc lại không dùng đến. Tôi chưa trải qua đại học nên không thể kiểm chứng được. Nhưng tôi biết mình cần gì.
Biết là mình cần học ngoại ngữ nhưng chọn trường nào cho vừa sức? Để không phải nuối tiếc cả đời? Tôi đọc rất kỹ cuốn "Những điều cần biết về tuyển sinh đại học và cao đẳng”, đích nhắm là tham khảo điểm đầu vào năm trước của những trường đào tạo ngoại ngữ. Dựa trên điểm số của những lần thi thử đại học tại trường tôi biết sức mình đến đâu. Tham khảo thêm ý kiến của các anh chị khóa trên, tôi quyết định chọn trường Đại học Hà Nội.
Hồ sơ thi tuyển đại học tôi mua ba bộ trong khi các bạn ở lớp trung bình cũng mua năm, sáu bộ thậm chí lớp phó học tập mua tới mười bộ hồ sơ. Quả thật thấy bạn học mua nhiều hồ sơ tôi cũng thấy hơi lo nhưng rồi lại ổn định được tâm lý. Ngay từ ban đầu tôi xác định rõ mình sẽ thi và chỉ thi được khối D1 ba môn toán, văn, anh và không có chuyện thi “ôm” nhiều trường hay thi “sơ-cua” khối khác. Tôi chỉ viết một hồ sơ thi tuyển Đại học Hà Nội.
Bố tâm sự với tôi: “Bố mẹ là công nhân bình thường nên nhiều thứ không giúp con được, mai sau sướng khổ ra sao thì con phải tự quyết định và tự chịu trách nhiệm. Cả bố cả mẹ sẽ cố gắng lo tiền cho con ăn học đến hết khả năng thì thôi”. Nghe những lời ấy xong, tôi khẽ quay mặt vì không muốn hai người tôi yêu nhất nhìn thấy mình rơi nước mắt, nước mắt của sự lớn lên. Cảm ơn bố mẹ luôn ủng hộ và giúp tôi tự tin với quyết định về trường mình đã chọn.
Thế rồi mùa hè ấy, tôi đã lần lượt trải qua hết tất cả các kỳ thi quan trọng trong quãng đầu của cuộc đời. Tôi đã là sinh viên, được thỏa niềm yêu thích say sưa với thế giới mới, học ngoại ngữ mình yêu thích, sống ở ký túc xá và phải tự lập, tự lo cho mình tất cả mọi việc. Tôi bắt đầu đi làm phiên dịch, những ngày đầu thật khó khăn, quá mới mẻ nhưng tôi đã học được thật nhiều điều và được cầm những đồng tiền đầu tiên mình làm ra; biết rằng mình có ích; biết rằng nỗ lực nhiều hơn để tương lai kia sẽ là mỗi ngày gần hơn.
Theo Vũ Thị Thùy Linh - Ione.net
Theo Vũ Thị Thùy Linh - Ione.net