GTHN - Tuổi 20, tôi hiểu mình sẽ lớn chỉ khi bắt đầu từ những điều rất nhỏ. 20 tuổi, tôi đã biết mình sẽ phải học cách mơ ước và xem lại mình đang có những gì...
Tuổi 20 tôi đã có gì trong tay? Chưa có 1 cái gì đó chính thức thuộc quyền sở hữu của tôi - câu nói này đúng cho tất cả mọi thứ...
Tuổi 20 của tôi là những chuyến đi xa... Xa gia đình, xa Hà Nội...
Tuổi 20 có thể là tôi đã lớn, nó như 1 mốc quan trọng để đánh giấu sự trưởng thành của con người... Nhưng tôi biết với bố mẹ, với gia đình tôi và có thể là với 1 vài người nữa thì tôi vẫn luôn là 1 cô bé...
Tôi biết tôi chẳng còn trẻ con nữa, mỗi việc tôi làm, mỗi bước tôi đi tôi đều phải tự quyết định. Mẹ cũng không còn đùm bọc tôi như thưở bé nữa, có lẽ mẹ tin con gái mẹ. Biết rằng nó đủ chín chắn để quyết định mọi việc xảy đến trong cuộc đời nó...
Đó là lý do mẹ để tôi đi xa gia đình, để mở mang thêm kiến thức, để có thể đến những nơi mẹ chưa bao giờ đặt chân tới - Thay mẹ...
Tôi chưa làm được gì cho bản thân, cũng như là gia đình mình và cũng như bất kì 1 ai đó...
Tôi vẫn luôn được mọi người xung quanh chiều chuộng nên đôi khi tôi có cái suy nghĩ ỷ lại, nhưng k fải là tất cả... chỉ là đôi khi mà thôi...Cũng bởi sự chiều chuộng ấy, tôi hiểu rằng tôi đã nhận được rất nhiều yêu thương, từ bố, từ mẹ, từ bạn bè... Đó là tất cả những gì quý giá nhất mà tôi đang có. Tôi trân trọng yêu thương, giờ phút này đây tôi đang rất hạnh phúc.
Người ta còn nói tuổi 20 là tuổi của ước mơ, hoài bão, của ước vọng bay cao bay xa... đại khái là tất tần tật những gì gọi là nghị lực, là sức trẻ vươn lên...
Ở vào tuổi đó, cái độ tuổi mà người ta vẫn gọi là thời xuân trẻ với nhiều khát vọng lớn lao và những ước mơ cháy bỏng, tôi cố gắng sống để theo kịp bước đi của xã hội thời đại mới.
20 tuổi, tôi chưa hề cho bố tôi một câu nói ngắn gọn với ba từ "con yêu bố", tôi cũng chưa từng tặng mẹ tôi một nụ hôn yêu thương ngọt ngào.
Và tôi nhiều buồn phiền và rắc rối đến nỗi dành chúng cho bố mẹ của tôi. Tôi xót xa khi mái tóc của bố tôi đã dần chuyển thành màu trắng và đau đớn khiđôi vai mỏng manh của mẹ tôi ngày một yếu đi!
Khi đau ốm và khó khăn, con người ta cần gì nhất? Đó chính là lúc cần một bàn tay đặt lên trán và lời hỏi han về sức khỏe, cần một lời động viên, tôi sung sướng và hãnh diện hơn ai hết vì tôi có tất cả những điều đó.
Tuổi 20, còn rất xa và rất dài để đi đến tận cùng những ước mơ của mình. Có phải chăng, vì ước mơ là những điều không có thật nên ta cứ tha hồ mơ ước... Để rồi, cứ mải mê bay cao bay xa mà không tìm thấy đâu mặt đất để quay đầu lại!
Tuổi 20, tôi hiểu mình sẽ lớn chỉ khi bắt đầu từ những điều rất nhỏ. 20 tuổi, tôi đã biết mình sẽ phải học cách mơ ước và xem lại mình đang có những gì...
Và ước mơ cũng chỉ là mơ ước nếu ta không biết chắp cho nó một đôi cánh...
Hà Mýt - Guu.vn