GTHN - Bao mơ ước thời thanh xuân của tôi đã tan thành mây khói khi nỗ lực kiếm được một công việc đúng ngành, đúng nghề thật sự rất khó khăn.
Sau 5 năm, hôm nay tôi lại khóc, những giọt nước mắt cứ tự nhiên rơi rớt trong sự bất lực và buồn bã. Năm năm trước, tôi rời quê lên Hà Nội học đại học. Lần đầu tiên xa nhà, cộng thêm bao bỡ ngỡ khi đến một nơi xa lạ, náo nhiệt, nỗi nhớ nhà đã dấy lên bao cảm xúc, tôi đã khóc ngon lành như một đứa trẻ.
Thế nhưng, đấy là những giọt nước mắt chất chứa bao hy vọng, ước mơ và dự định. Lúc ấy tôi đã ấp ôm mong ước, sau khi tốt nghiệp sẽ tìm được một công việc ổn định, có thể phụ giúp gia đình, khẳng định bản thân…
Nhưng ai ngờ, sau 5 năm đại học, giờ đây tôi lại phải khóc bởi ra trường được mấy tháng rồi mà vẫn chưa tìm nổi một công việc. Bao nhiêu mơ ước thời thanh xuân của tôi đã tan thành mây khói khi nỗ lực kiếm được một công việc đúng ngành, đúng nghề thật sự rất khó khăn.
Khác với lần khóc trước đó, lần này là những giọt nước mắt chứa đựng bao nỗi đau, sự cay đắng khi nhận ra mình rất vô dụng. Đã bao lần tôi tự so sánh mình với bạn bè. Chúng nó học kinh tế, ra trường sớm hơn, đã kiếm được công việc có phần dễ dàng, trong khi tôi học khối kỹ thuật, chương trình dài hơn, khó hơn, mà công việc lại yêu cầu cao hơn. Càng nghĩ đến thì sự thất vọng càng tăng lên.
Năm nay tôi đã 23 tuổi, cái tuổi đã phải có ý thức lo nghĩ cho người khác và cho cả bản thân mình nữa. Bao áp lực đè nặng cuộc sống của tôi, từ nỗi lo cơm áo gạo tiền, áp lực của gia đình, bạn bè mỗi khi “bị” hỏi thăm “đã kiếm được việc làm hay chưa”. Bên cạnh đó, còn là áp lực từ chính bản thân, từ khát khao muốn được khẳng định mình… để thấy rằng mình không hề vô dụng.
Dẫu biết đây là giai đoạn khó khăn mà ai cũng phải vượt qua, nhưng liệu tôi có đủ bản lĩnh và nghị lực để bước tiếp con đường mà mình đã chọn hay không? Mong các bạn hãy cho tôi và những người đang trong hoàn cảnh này có thêm niềm tin, sức mạnh để có thể vững tin vào tương lai phía trước.