Tuổi 17 của tôi

GTHN - Tuổi 17, tôi vững bước qua những ngây dại, nhưng lại chập chững với những dự định, tương lai của tuổi 18. Tuổi 17 cứ thế chững lại trong tôi những ước mơ dở dang.

Tuổi 17, lo lắng ngập tràn, bản thân phải tự chọn cho mình tương lai phía trước. Nhớ ngày bé, không lo âu, toan tính, vì mọi thứ đều được vạch ra theo một quỹ đạo nhất định. Mẫu giáo, cấp 1, cấp 2 rồi cấp 3, cứ thế, trải qua mười mấy năm cắp sách đến trường, cứ lao đầu vào học, để rồi cuối năm là tấm bằng học sinh giỏi cho bố mẹ vui lòng. Nhưng bản thân chưa từng nghĩ đến khả năng của mình, liệu bản thân thích hợp với ngành gì, sở thích thật sự là gì. Những trăn trở cứ thế đến rồi lại đi, để lại cho tuổi 17 những đêm trắng không ngủ được…
Nên chọn trường gì giữa hàng chục trường đại học, nên học ngành nào giữa hàng trăm ngành, mỗi lựa chọn sẽ đưa chúng ta đến một con đường khác nhau. Một lựa chọn đúng đắn sẽ soi sáng suốt cuộc đời. Nhưng chỉ cần lựa chọn sai, chúng ta sẽ ân hận cả đời. Những lo lắng, trăn trở về tương lai cứ thế ngày một nhiều hơn.
 
Rồi chợt nghe tin chị kiệt sức phải vào viện vì ôn thi đại học, càng lo sợ hơn. Năm cuối cấp khiến người ta vắt kiệt sức với những hôm thâu đêm bên trang sách, với những áp lực tâm lý từ gia đình và trường học. Chính vì thế ngay từ năm lớp 11, tuổi 17 đã có những lo âu, dự tính cho một năm đầy vất vả. Tuổi 17, xin thầy cô cho học trước chương trình, tối về lọ mọ giải đề, bập bẹ với những dạng bài khó khi thi… Những lo toan đồng hành với những cố gắng, học và lo lắng, lại học rồi lo lắng, vòng quay cứ thế lặp đi lặp lại…
 
Tuổi 17, bố mẹ nhồi nhét trong đầu về những trường đại học danh giá. Bố thì muốn con theo kinh tế để sống năng động, nhẹ nhàng, mẹ thì muốn con thi Y để sau này có một cuộc sống ổn định. Những dự định nhỏ cứ thế được xây đắp, dần dần trở thành áp lực, đồng thời cũng làm lu mờ cái ước mơ thật sự của bản thân. Đôi lúc, giữa cuộc đời chông gai, bất giác nở một nụ cười cay đắng: “Liệu ước mơ của mình là gì?”
 
Tuổi 17 với những mục tiêu, những cố gắng tưởng chừng như sắp đạt được lại tuột mất. Những mục tiêu và cố gắng, nỗ lực cứ thể nối đuôi, song hành với nhau, nhưng chỉ cần có một mục tiêu nào đó đứt gãy trong dãy mục tiêu thì mọi thứ sẽ dần tan tành. Ừ thì cuộc sống luôn có những đứt gãy để thử sức chúng ta… Nếu yếu mềm không vượt qua thì mọi thứ sẽ như thế nào, khuôn mặt bố mẹ liệu có còn rạng lên nét tự hào về con cái mình, hay chỉ là đôi mắt tuổi già đau buồn… Tôi sợ rằng mình không vượt qua. Thật sự là bản thân vẫn không vượt qua, vẫn đang vô vọng giữa những mục tiêu, cố gắng, cố chọn cho bản thân một con đường tốt nhất nhưng dường như thật khó để lựa chọn giữa vô vàn ngã rẽ.
 
Tuổi 17, ước mơ trở thành một kỹ sư công nghệ máy móc, muốn tự bản thân sáng tạo, phát minh ra những thứ phục vụ cho đời sống phải bỏ dở. Nhưng ước mơ ấy dường như quá xa vời với mong đợi của bố mẹ… Cứ cố gắng đấu tranh ngầm, từng chút từng chút một bởi vì “you only live once”. Phải mỗi chúng ta chỉ sống có một lần, nên có gì sai khi chúng ta cố đấu tranh vì chính ước mơ của mình, kể cả đó là đấu tranh với những người chúng ta yêu thương nhất. Tuổi 17, đủ lớn để hiểu rằng bố mẹ luôn yêu thương và mong ta có một cuộc sống no đủ sau này nhưng cũng đủ lớn để hiểu rằng hạnh phúc là được sống với chính ước mơ của mình vì thế hãy luôn cố gắng, đừng để ước mơ chỉ là những ước mơ…
 
Tuổi 17, cứ mỗi lần vấp ngã thì cứ tự nhủ với bản thân phải đứng dậy, phải cố gắng, trưởng thành, không còn ý thức phải dựa dẫm ai. Là bản thân đã lớn hay do cuộc sống đưa đẩy buộc chúng ta phải đứng lên, phải trưởng thành. Nhưng dù sao, thời gian vẫn trôi, chúng ta vẫn đang sống, vì thế hãy thực hiện ước mơ của mình thay vì những ước mơ của người khác. Cố lên nào tuổi 17 ơi!
Sưu tầm
DMCA.com Protection Status
Từ Khoá

#buttons=(Chấp nhận !) #days=(20)

Trang web của chúng tôi sử dụng cookie để nâng cao trải nghiệm của bạn. Tìm hiểu thêm
Accept !