GTHN - "Khi người ta còn trẻ thì việc khó khăn nhất chính là quyết định mình làm gì, mình là ai trong cuộc đời này. Nói cách khác thì làm gì cũng được, nhưng phải làm cho ra làm, đó mới là giá trị và tôn nghiêm của một con người."
Trong ngôi chùa trên núi có một con lừa, ngày nào cũng phải vất vả kéo cối xay. Thời gian trôi qua, lừa dần chán ghét cuộc sống bình lặng này. Ngày nào nó cũng nghĩ: "Nếu có thể ra ngoài nhìn ngắm thế giới, không cần kéo cối xay nữa thì tốt biết bao!."
Chẳng bao lâu sau thì cơ hội tới. Có một nhà sư dẫn lừa chở đồ xuống núi. Vì chuyện này mà lừa rất vui vẻ. Xuống dưới núi, nhà sư đặt đồ lên lưng lừa, sau đó quay lại chùa. Không ngờ người đi đường trông thấy lừa thì đều dạt sang hai bên đường, quỳ gối vái lạy nó.
Ban đầu lừa không hiểu gì, chỉ vội vã né tránh. Nhưng suốt chặng đường đi mọi chuyện cứ tiếp diễn như vậy, lừa không khỏi mơ màng: "Hóa ra mọi người sùng bái mình như vậy." Từ đó, cứ hễ gặp ai trên đường, nó sẽ kiêu ngạo mà đứng đó, thoải mái nhận bái lạy của người ta.
Quay lại chùa, lừa cho rằng mình có thân phận cao quý, sống chết cũng không chịu kéo cối xay nữa. Nhà sư không thể làm gì khác, đành thả nó xuống núi.
Lừa vừa xuống núi, liền thấy xa xa có một đoàn người đang khua chiêng gõ trống ầm ĩ mà đi tới, bèn nghĩ thầm: "Nhất định là họ đến đón mình." Vì vậy nó vẫn nghênh ngang đứng giữ đường. Đoàn người đó đang trên đường rước dâu, bị lừa chặn đường nên rất tức giận, bèn lôi gậy gộc ra đánh nó.
Lừa hoảng hốt quay về chùa, lúc này nó đã hấp hối. Trước khi chết, nó giận dữ nói với nhà sư: "Hóa ra lòng người lại hiểm ác đáng sợ như vậy. Lần đầu xuống núi, mọi người đều quỳ lạy ta, thế mà hôm nay lại đánh ta độc ác như thế."
Nhà sư thở dài, nói với lừa: "Nhà ngươi đúng là đồ con lừa! Hôm đó, thứ mà người ta quỳ lạy là pho tượng Phật mà ngươi mang trên lưng."
Nỗi bất hạnh lớn nhất của đời người, chính là sống cả đời mà vẫn không biết bản thân mình là ai.
Nguồn: Rensheng
Người dịch: Tạ Thu Ngân
Theo SKCĐ