Chỉ có những kẻ cô đơn mới thật sự hiểu thấu

GTHN - Chỉ có “những kẻ cô đơn” mới thật sự hiểu thấu cái tâm trạng của họ hiện giờ khi mà những cảm giác trống rỗng đó lại chính cô đơn mang đến.

Thật ra cô đơn không đáng sợ lắm như người ta vẫn nghĩ, chỉ có điều là “những kẻ cô đơn” lại biết cách kiểm soát niềm đau của mình một cách tốt hơn, tuy họ luôn có cảm giác đau lòng, luôn khó chịu với mọi thứ xung quanh họ, nhưng họ lại quá quen với điều đó và tự chuyển mình để không phải vướng bận quá nhiều nỗi đau.

Khi những con người luôn mang trong mình muôn vàn những nỗi cô đơn, họ sẽ tự cố gắng xoa dịu mình bằng những cách tốt nhất có thể, nhưng khi họ tưởng chừng như mọi thứ trong đầu họ xuất hiện những suy nghĩ tốt hơn thì lại khiến họ quay về với một mớ hỗn độn xưa cũ, đúng là họ đã làm tốt hơn thế, đúng là họ đã cố gắng vùng vẫy nhưng thật sự khi đắm chìm trong những mộng tưởng với sự cô đơn dù cho họ có gắng gượng như thế nào thì cũng chẳng thể thoát ra khỏi nó.

Thật ra ai cũng có riêng cho mình một nỗi buồn, vì thế nên “góc cô đơn” của mỗi người không ai giống ai. Cô đơn vốn chẳng mang trong mình một hình thù nhất định, nhưng điểm chung của nó lại khiến cho “những kẻ cô đơn” đi lạc vào một thế giới do chính nó tạo ra và điều khiển mọi thứ.



Rất có thể, nỗi buồn của mỗi người khác nhau, có người đau buồn vì tình yêu, có người tổn thương vì chỉ luôn nghĩ rằng lúc nào mình cũng một mình, nhưng chung quy lại những người đó đều sẽ đau vì một cảm giác xuất phát từ việc bản thân luôn thiếu thốn một thứ gì đó.

Rồi ai cũng sẽ trải qua cái cảm giác đó, có thể là một vài ngày ngắn hạn, cũng có thể là cả một đời người. Chỉ khi chúng ta tự biết thương bản thân mình thật nhiều, và bằng một cách nào đó chúng ta có thể thỏa lắp cái khoảng trống của bản thân để sự cô đơn không còn có thể vùi dập bản thân của mình được nữa.


Đừng để bản thân là vật bị cô đơn chiếm hữu mà hãy cố xoa dịu nỗi đau thay cho bản thân để bản thân còn đủ sức chống chọi với sự cô đơn ấy trong cõi lòng của mình, chứ không phải là cố chịu đựng.

Đâu đó trong cõi lòng mình, ai cũng mang trong mình sự cô đơn, chỉ là ít hay nhiều mà thôi. Nhưng thà rằng ta kiểm soát được nó, còn hơn là cứ mãi chịu đựng để rồi bất chợt nhìn lại bản thân “tàn tạ” chẳng còn ra gì. Hãy luôn tự cười sau những nỗi đau, chứ đừng kiếm tìm một góc tối nào đó rồi tự đánh gục bản thân để mặc bản thân ở đó khóc nức nở đến khi mệt rã rời mới thôi.

Huỳnh Thắng – Dear.vn
DMCA.com Protection Status
Từ Khoá

#buttons=(Chấp nhận !) #days=(20)

Trang web của chúng tôi sử dụng cookie để nâng cao trải nghiệm của bạn. Tìm hiểu thêm
Accept !