GTHN - Sài Gòn- Mưa và Anh
Sài Gòn- mưa ngày càng dai dẳng. Vội tấp vào mái hiên nhà ai khi cơn mưa chiều đổ ập đến, ngoài kia dòng người vẫn vội vã sau giờ tan tầm. Em đứng đó- chỉ mình em cô độc. Em ghét mưa, em sợ cảm giác một mình đứng dưới mưa mà không còn anh bên cạnh. Sau bao ngày chạy trốn anh, chạy trốn tình cảm của chính mình chỉ vì một cơn mưa vậy mà mọi cố gắng của em giờ vỡ vụn.
Có phải nước mắt em đang rơi hay hay mưa làm mắt em cay? Bao lâu rồi kể từ ngày anh đi em vẫn vờ mạnh mẽ, kìm nén cảm xúc của mình. Giờ này anh đang làm gì?Anh có bị ướt mưa như em không? Anh có còn lo lắng cho em không? Em chỉ muốn cầm điện thoại lên gọi cho anh và nói rằng: em đang nơi đây, em bị ướt mưa anh à, không ai ở đây cùng em cả. Nhưng làm sao có thể khi em đã xóa tên anh khỏi danh bạ. Mình chia tay rồi phải không anh?( em bật cười- cười cho sự ngu ngốc của mình).
Sau một thời gian dài em nói lời chia tay, anh vẫn lặng im…chúng ta lặng im… Vậy là xa nhau. Chia tay không phải vì hết yêu mà bởi những tổn thương trong em quá dày, em không hận anh nhưng những lỗi lầm ấy sao cứ dày vò tim em. Em đau lắm anh à. Anh có nhớ nhân vật nữ chính trong bài hát “tội lỗi ” chúng ta đã xem không, em là cô gái đó- cô gái đứng phía sau những sự thật được che giấu.
Rời xa anh trong im lặng, không cho anh một lý do vì em nghĩ mình có thể chịu đựng và làm được nhưng em đã sai rồi… Em nhớ anh. Mỗi ngày trôi qua em vẫn đợi anh, nhiều đêm đã khuya rồi vẫn còn mơ màng rồi thức giấc trong tay vẫn giữ chặt chiếc điện thoại nhưng không một tin nhắn nào từ anh, không một lời chúc ngủ ngon hay nhắc em ngủ sớm nũa. Anh đang nơi đâu? Lúc này em mới thấy Sài Gòn quá đỗi rộng lớn, quay lưng một cái đã lạc mất nhau.
Mưa đã ngớt vậy mà em vẫn chưa bước đi, có cái gì đó níu chân em- là hình ảnh anh thấp thoáng trong mưa, vẫn khuôn mặt và vóc dáng ấy nhưng mờ ảo. Em sẽ chạy về thật nhanh và trốn vào phòng để khóc cho thoải chỉ vì không muốn người ta nhìn em yếu đuối như vậy. Em sẽ sắp xếp mọi thứ tình cảm, hình ảnh, kỷ niệm ấy ngăn nắp và khóa thật chặt vào ngăn tủ. Đó là công việc em vẫn làm như một thói quen nhưng lần này là lần cuối anh à.
Sự im lặng của anh đó là câu trả lời em nhận được cho tình yêu của chúng ta. Tuy mơ hồ nhưng em hiểu anh à. Em sẽ quên anh thôi- quên cả những ngày mưa chiều hôm ấy. Quên rằng Sài Gòn vẫn đang có anh. Tạm biệt anh!
Mi Na