GTHN - Có một điều rất cũ là, khoảng cách giữa hai con người không phải là ở xa nhau bao nhiêu, khoảng cách là khi ngồi cạnh nhau mà lòng nhìn về hai hướng khác, hoặc một người ngồi một người quay lưng. Tình yêu đẹp bởi khoảnh khắc, và sau những khoảnh khắc là vô vàn khoảng trống nhạt đến đau lòng.
Khi yêu thương không còn, một cái cười bỗng chạm phải nước mắt từ lúc nào. Ta cứ trông chờ và hy vọng mọi thứ ở lại. Nhưng cái níu kéo nào chẳng đắng cay? Yêu thương nhạt nhoà, người ta chẳng còn gạt nổi một chút kiêu hãnh để thôi dằn vặt nhau bởi những vết thương đầy bụi quá khứ. Và, xa nhau!
Sẽ tốt hơn nếu tâm hồn chai lì đi một chút. Nhưng con người ta đã chẳng vô cảm được. Bởi nếu chấp nhận mọi thứ đến và đi như một lẽ thường tình, trái tim đã không đau đớn vì thất vọng. Đôi khi tôi hoài nghi bản thân mình đã cho đi đủ chân thành chưa, yêu thương đủ nồng nàn chưa. Hay cuộc đời này vốn dĩ đầy ích kỷ như thế? Hay con người ta vẫn luôn tham lam nắm giữ hết thảy các thứ hạnh phúc, chỉ có cái tôi và lòng tự tôn của mình là không thể buông xuống?
Giữa những ngày Sài Gòn trở mình lặng lẽ trong cơn gió đầu mùa, con người ta cũng cựa mình trong lớp vỏ “tôi ổn”, nhẹ nhàng nâng cốc cà phê nuốt từng ngụm như nuốt nỗi xót xa của cuộc đời. Tiết trời dịu hẳn, lòng người ngừng thở than: Buông thôi!
Thu Vân