GTHN - Tôi không biết với bạn thành công có nghĩa là gì. Còn với tôi nếu dùng TIỀN để làm thước đo duy nhất cho thành công thì chưa đúng, thậm chí là lệch lạc. Bởi vì THÀNH CÔNG là một từ trừu tượng và mỗi người có một cách hiểu khác nhau.
– Với nhiều người thì được sở hữu những toà lâu đài và khối tài sản kếch xù thì là thành công.
– Với những nhà khoa học thì việc đưa ra một phát kiến hữu ích cho nhân loại, hoặc hoàn thành một công trình nghiên cứu đồ sộ và gai góc là thành công dù trong túi không có xu nào, thậm chí là đang ngập ngụa trong nợ nần vì chi phí nghiên cứu.
– Với một bà mẹ ít tham vọng thì thành công là vun vén chu toàn cho mái ấm gia đình và nuôi dạy các con nên người và đỗ đạt.
– Với một người không may bị tật nguyền thì biết tự lo cho bản thân, không gây gánh nặng cho gia đình và xã hội thì họ tự thấy mình đã rất thành công.
– Với một cậu bé nhà nghèo thất học thì việc biết đọc, biết viết, biết gõ bàn phím nói chuyện với các bạn, biết nhận thức đúng sai, sống và làm việc trong khuôn khổ đạo đức và pháp luật, biết tự lập tài chính thì đó đã là thành công.
– Còn với những người có được nền tảng rất tốt từ gia đình, được ăn học đầy đủ, được thụ hưởng nhiều thứ may mắn hơn người. Nhưng cả đời lận đận, chẳng tạo ra gái trị gì cho xã hội, thậm chí còn gây ra những ảnh hưởng xấu thì đó là một thất bại thảm hại. Nói như Fukuzawa Yukichi thì “học quản trị kinh doanh mà cái niêu cơm ở nhà cũng không tính được thì quả là một thảm hoạ”.
Qua các cách “định nghĩa” trên thì có lẽ bạn đã thấy rằng, việc dùng tiền bạc để làm thước đo chung cho thành công là chưa đúng. Hoặc mang cái định nghĩa “thành công” của riêng mình đi áp đặt cho người khác lại càng sai.
Tôi nghĩ sẽ là người mất trí hoặc bị tâm thần nếu như chỉ tay vào bà Cụ dưới đây và nói: “Bà là kẻ thất bại.”
Năm 2009, khi tôi đang sống ở thị xã Hà Tiên tỉnh Kiên Giang, thường đến ăn sáng ở một quán Hủ Tiếu vỉa hè của một bà cụ đã sắp tuổi lục tuần. Tôi chọn quá bà một phần vì bà nấu ngon còn phần khác là vì quá ngưỡng mộ Cụ.
Cụ mất chồng từ năm 39 tuổi. Một mình lam lũ nuôi 6 người con. Đứa lớn mới học lớp 11 còn đứa nhỏ thì vừa mới thôi nôi. Nhưng khi tôi biết đến cụ và thường xuyên được ăn Hủ Tiếu do cụ nấu thì đứa con cả của cụ đã là một giảng viên đại học. Đứa thứ 2 học ở Anh, đứa thứ 3 học ở trường Cambridge đứa 4 cũng là giảng viên Đại Học người thứ 5 là sinh viên Đại Học Luật Sài Gòn, còn bé út đang đang học 12 và phụ mẹ bán hàng.
Cụ chỉ ở trong ngôi nhà lụp xụp và tồi tàn, phải còng lưng vì những khoản nợ nuôi con ăn học. Có lần tôi hỏi Cụ có thấy vất vả và mệt mỏi không? thì Cụ chỉ nở nụ cười hạnh phúc và nói rằng: “Ta chỉ trông mong cho bé út học xong và lấy chồng là thấy cuộc đời mình hạnh phúc và viên mãn rồi con ạ.”
Cụ ấy không có nhiều TIỀN, nhưng thử hỏi bạn nào nói Cụ ấy không thành công?
Vậy, với bạn, thước đo cho Thành Công là gì?
Nguyễn Văn Thương