GTHN - Phải chăng anh mang đến hơi xuân
Cho ngàn bông hoa nhẹ nhàng nở rộ
Phải chăng anh mang bao phép lạ
Đưa em trở về với tuổi hai mươi
*Đừng bao giờ tiết kiệm nụ cười ngay khi cả bạn buồn. Vì có thể không bao giờ bạn biết được có ai đó sẽ yêu bạn vì nụ cười ấy!*
***
1. MƯA VÀ NƯỚC MẮT
Cơn gió mùa hạ không bao giờ sẽ ngừng lại. Những giọt nước mắt của tôi cũng chẳng biết bao giờ sẽ thôi rơi. Mưa ngày càng lớn, lòng tôi lại càng thêm nặng trĩu. Ngày hôm qua, chỉ mới hôm qua thôi, tôi vẫn còn vui vẻ bên Đăng- mối tình đầu của tôi. Nhưng chỉ sau một ngày, mọi thứ đã thay đổi. "Chia tay" - điều mà Đăng đã nói với tôi, điều đã cuốn đi bao hi vọng, bao niềm vui và ước mơ về cuộc sống mà tôi đã từng xây dựng trong trí tưởng tượng.
2- KHỞI ĐẦU VÀ KẾT THÚC
Tôi và Đăng quen nhau khi vào đại học. Chúng tôi học khác nhau và quen nhau thông qua một vài người bạn. Ngày chúng tôi trở thành một cặp là ngày 14/2- ngày Valentine. Với tôi, đó là ngày mở ra một thế giới mới với sự hiện diện quan trọng của Đăng. Gần một năm- khoảng thời gian không quá dài nhưng cũng đủ để chúng tôi hiểu được hầu như trọn về nhau. Suốt quãng thời gian ấy không hề có chuyện gì quá to tát để tình cảm của chúng tôi rạn nứt. Chúng tôi có cãi cọ, có giận nhau nhưng mọi chuyện đều được giải quyết ngay sau đó. Tôi đã cho rằng Đăng chính là người cùng tôi đi hết quãng đường còn lại của cuộc đời. Nhưng một câu nói đã phá vỡ tất cả: " Xin lỗi. mình chia tay đi. Chúng ta có lẽ không thuộc về nhau". "Phải chăng tình cảm cậu ấy dành co tôi đã quá mờ nhạt? Vì chính tôi hay vì người con gái nào khác? Hay là do định mệnh đã sắp đặt chúng tôi thực sự không thuộc về nhau như cậu ấy nói?" Bao câu hỏi hoài nghi cứ nối tiếp xuất hiện trong đầu tôi. Nhưng chúng là những câu hỏi không đáp án.
Tuổi 19 của tôi có nhiều màu sắc, mùi vị. Có màu sắc của tiếng cười, vị ngọt của hạnh phúc và cả vị đắng của sự chia ly.
3- MẶT NẠ
Tôi thức dậy thì thấy mình đang nằm trên giường bệnh, xung quanh là ba mẹ và anh trai. Mẹ nói rằng tối bị cảm lạnh do ngấm nước mưa. Một người nào đó đã đưa tôi vào bệnh viện rồi tìm cách liên lạc với gia đình. Nhưng khi ba mẹ tôi đến tì người đó đã rời khỏi bệnh viện. Tôi kể lại chuyện tôi vừa trải qua với mẹ, mẹ chỉ cười hiền và nói:
- Trong cuộc đời ai cũng phải trải qua quãng thời gian như thế con ạ. Rồi mọi chuyện cũng sẽ qua thôi.
Anh trai cốc nhẹ vào đầu tôi: "Cái con bé này, thiếu gì con trai mà cứ phải khóc. Nếu muốn mai anh giới thiệu cho một đống kìa''.
- Không dám đâu- Tôi bĩu môi : "Anh 28 tuổi mà chưa có mảnh tình vắt vai kìa. Bày đặt tìm cho em nữa nhỉ"
- Đấy đấy mẹ thấy con gái mẹ chưa. Nó bắt nạt cả con đấy. Nó không phải dạng vừa đâu nhớ- Anh trai ôm lấy cổ mẹ
Tất cả mọi người đều bật cười vui vẻ. Thật may mắn vì nhà tôi gần trường đại học nên lúc này tôi có gia đình ở bên. Nhưng sự hụt hẫng vẫn ôm lấy thân thể tôi. Không phải lúc nào nụ cười cũng là niềm hạnh phúc.
Mùa thu đến rồi đi một cách bất chợt. Như cuộc tình của tôi và Đăng, đến với tôi trong sự ngỡ ngàng và cũng rời xa tôi đầy ngỡ ngàng. Để quên đi mọi chuyện, tôi dành hầu hết thời gian cho các diễn đàn mạng, vào game và kết thêm nhiều bạn mới trên Facebook, Yahoo. Nhưng những thứ đó chỉ giúp tôi tạm quên nỗi đau khi mặt trời chưa yên giấc. Còn khi màn đêm buông xuống, tôi vẫn cô đọc, vẫn khóc thầm lặng. Chiếc mặt nạ mà tôi đeo cho mình là nụ cười, là niềm vui. là những trò đừa nghịch. Nhưng đằng sau chiếc mặt đó là cả một thế giới nội tâm phức tạp, đầy nước mắt.
4- KẺ GIẤU MẶT
Năm học mới lại bắt đầu. Sáng ngày khai giảng, tôi nhận được một lá thư cùng một bông hoa rất đẹp. Chủ nhân của lá thư chính là người đã đưa tôi vào bệnh viện mấy tuần trước. Nhưng tại sao cậu ấy lại dấu tên?Nội dung của bức thư để lại cho tôi một ấn tượng khá tốt. Cũng chỉ đại loại là động viên tôi đừng buồn nữa. Nhưng anh ta thì hiểu già về tôi?Sao lại có vẻ như biết rõ tôi lắm vậy. Đoạn cuối của lá thư là phần mà tôi thích nhất :
"Hãy nhớ rằng cuối mỗi con đường đều có ánh sáng
Sau những giọt nước mắt sẽ có những nụ cười
Sẽ có cầu vồng cho những ngày mưa
Sẽ có hoàng hôn cho những ngày nắng
Và vẫn còn ai đó yêu thương bạn trên cuộc đời này!"
Rồi thời gian sau đó, ngày đầu tuần nào tôi cũng nhận được một bông hồng cùng một lá thư mà Kẻ Giấu Mặt (cái tên mà tôi đặt cho cậu ấy) gửi đến. Dường như việc chờ và nhận thư đẫ trở thành một thói quen không thể thiếu của tôi. Chúng tôi nói với nhau về cuộc sống, về học tập và về cả tình yêu. Như hai con người có chung suy nghĩ, chung cảm nhận, chúng tôi cảm nhận và chia sẻ cùng đối phương với những lời khuyên, những câu chuyện nhỏ.
5- NHỮNG NGƯỜI BẠN MỚI
Tuổi 20 của tôi có sự hiện diện của Duy Phong. Đó là một cậu bạn "mới toanh". Vì cậu ấy đăng kí chuyển sang học ở khoa tôi. Theo như tôi và mọi người thì Duy Phong ít nói, trầm tính và có chút lạnh. Chỉ vậy thôi, tôi không chú ý nhiều đến cậu ấy, thậm chí là không nói chuyện. Cậu ấy cũng vậy. Công việc của tôi hàng ngày chỉ có học và học. Hay thời gian rảnh thì lạc vào các diễn đàn mạng để không nhớ về những gì đã qua. Đầu tuần thì chờ đợi hoa hồng và thư hồi đáp của Kẻ Giấu Mặt.
Duy Phong bắt chuyện với tôi lần đầu tiên. Vì đó là buổi làm việc theo nhóm được phân công. Cậu ấy hỏi tôi về ý tưởng, tôi trả lời vừa đủ, không thiếu cũng không thừa. Những lần sau cũng vậy. Rồi dần dần, các cuộc nói chuyện của chúng tôi nhiều hơn, kéo dài hơn và thoải mái hơn. Tôi nhận ra cậu ấy cũng dễ gần, cũng vui vẻ như bao người khác. Chỉ là cậu ấy không sôi động và quậy phá như mấy người khác thôi. Chúng tôi cũng thường xuyên trao đổi việc học tập. Cậu ấy giúp tôi giải quyết những vấn đề về toán học với những con số và hình vẽ. Còn tôi giúp cậu ấy chỉnh lại một vài bài thuyết trình đã soạn. Tôi và Duy Phong cũng dành thời gian hơn đi chơi cùng nhau. Chúng tôi hay đi vào nhà sách, những quán kem, quán ăn vặt vỉa hè. Đôi lúc thì ngồi bên bờ hồ nói chuyện phiếm. Cậu ấy cũng hay tặng tôi những món đồ linh tinh như chú gấu bông, dây móc khóa, . . . . và báo vì con gái ai chẳng thích những thứ này. Rồi có cả những cuộc nói chuyện khiến tôi khó hiểu:
- Thảo Linh, cảm ơn cậu rất nhiều!
- Sao?Nhưng vì chuyện gì chứ?
- Vì nhiều chuyện, điều đặc biệt là vì cậu đã trở lại với chính mình, với một Thảo Linh hồn nhiên, dễ thương và vui tính
Cậu nói của Duy Phong khiến tôi không khỏi bàng hoàng. . .
- Tớ biết cậu vẫn còn buồn nhiều lắm. Nhưng đừng giữ trong lòng như thế, hãy cứ nói ra cho nhẹ nhõm. Đừng tự làm khổ mình như thế
Các câu nói của cậu ấy cứ tiếp diễn. Tôi vô cùng ngạc nhiên. Phong biết chuyện của tôi sao?
- Tớ và cậu đâu có học chung khoa năm ngoái?Sao cậu lại biết về chuyện của tớ?
Cậu ấy quay mặt ra hướng khác. Tôi nhận ra vẻ lúng túng trên khuôn mặt ấy. Nhưng Duy Phong nhanh chóng lấy lại vẻ mặt bình thường.
- Có những chuyện khi người ta đã muốn biết thì nhất định sẽ biết được
Rồi cậu ấy nở một nụ cười nhẹ nhàng. Chẳng hiểu sao mỗi khi nhìn cậu ấy cười tôi lại thấy bối rối. Có phải tôi đang lợi dụng cậu ấy?Tôi đang tìm nguồn vui từ cậu ấy?Tôi hỏi Kẻ Giấu Mặt về điều đó trong thư. Nhưng một tuần sau đó, tôi không nhận được thư đáp lại mà chỉ có một bông hoa hồng.
6- SỰ THẬT ĐƯỢC HÉ MỞ
Khoảng cách giữa tôi và Duy Phong ngày một gần hơn. Buổi tối trước khi đi ngủ, tôi nghĩ về cậu ấy nhiều hơn. Đã có lần Kẻ Giấu Mặt hỏi tôi nghĩ về cậu ấy như thế nào khi ở bên cậu ấy tôi có thấy vui không. Tôi trả lời cậu ấy dịu dàng và rất tốt bụng. Còn vui vẻ thì đúng là có, Nhưng thực sự hay chỉ thoáng qua?Tôi không thể khẳng định nổi, và vì thế tôi đã đánh lảng sang chủ đề khác. Nếu ở bên cạnh Đăng, tôi có chút ngại ngùng, cẩn thận và nâng niu thì bên Phong cứ mơ hồ và thật khó giải thích là gì. Tôi không tài nào gọi tên của nó được. Nhưng có lẽ chỉ là lâu rồi tôi mới cười nhiều, mới vui nhiều nên cảm nhận như vậy.
Thỉnh thoảng tôi lại thấy Duy Phong ngồi một mình hí hoáy viết gì đó vào một cuốn sổ nhật kí màu đen rồi nhìn ra ngoài cười vu vơ. Chuẩn bị về nhà thì chợt nhớ ra tôi để quên mấy cuốn sách nên quay lại giảng đường lấy. Duy Phong cũng để quên cuốn nhật kí. Tôi cầm lên định cho vào cặp mai đưa lại cậu ấy nhưng tò mò không biết cậu ấy viết gì trong đó. Tôi nhẹ nhàng mở nó ra , lật từng trang, từng trang. Và tôi thật sự không tin nổi vào mắt mình nữa. Những câu chuyện của hai chúng tôi đều được Duy Phong cẩn thận ghi lại. Phong đã để ý tôi từ rất lâu rồi. Lý do cậu ấy chuyển khoa là để được nhìn thấy tôi dù biết toi có bạn trai rồi, cậu ấy không còn cơ hội. Chỉ cần tôi vui, cậu ấy chấp nhận yêu đơn phương dù không được đáp lại.
Tôi trở về từ giảng đường đại học, nghi hoặc về thứ tình cảm mà mình dành cho Duy Phong. Bất chợt tôi nhìn thấy một dáng người rất đỗi quen thuộc. Đó là Duy Phong. Cậu ấy đang làm gì ở hòm thư nhà tôi?Tôi núp người sau cây bằng lăng và quan sát. Cậu ấy đang đặt vào hòm thư một lá thư cùng một bông hồng rồi từ từ đi khỏi. Là thật sao?Người đã đưa tôi vào bệnh viện, giúp tôi lấy lại lòng tin và giúp tôi thoát khỏi chốn vực sâu là Duy Phong- người mà tôi đã lợi dụng để tìm đến niềm vui. Bầu trời bỗng tối sầm lại. Tôi thấy khóe mắt mình cay cay, lòng mình nặng trĩu.
7- THÚ NHẬN
Duy Phong chính là người đã cứu tôi khỏi vực thẳm mà tôi ngã xuống, đã mang tôi trở lại với tuổi 20, đã đánh thức tâm hồn tàn lụi của tôi. Tôi nằm trên giường nhớ lại những chuyện của tôi và Duy Phong. Tôi đã bỏ mặc tình cảm của cậu ấy bấy lâu nay. Tôi đã làm tổn thương cậu ấy. Vậy thì tôi có khác gì Đăng đâu chứ?Tôi cũng là một người tồi tệ, ích kỉ, không biêt nghĩ đến cảm xúc của người khác. Thiên sứ đã ban cho tôi một tình yêu trong sáng, rất đỗi chân thành mà tôi không hề biết. Mà hình như là không thừa nhận. Tôi đã gạt đi tình cảm của cậu ấy, cố gắng nắm lấy niềm vui cho bản thân mà không biết tim mình bấy lâu nay đã mở cửa để chào đón một tình yêu mới. Duy Phong có lẽ chính là mảnh ghép giúp bức tranh cuộc đời tôi hoàn chỉnh. Những giọt nước mắt giàn giụa trên mặt tôi, rơi xuống những lá thư trước mặt. Rất khẽ!Khẽ như tình cảm mà Duy Phong đã dành cho tôi. Tim tôi quặn đau lại. Tôi khóc thổn thức.
Ngày mai, tôi nhất định sẽ nói với cậu ấy tất cả. Tôi sẽ nói với cậu ấy tình cảm thật sự mà tôi dành cho những lá thư, những bông hoa hồng, những món quà nhỏ, đặc biệt hơn là tình cảm tôi dành cho cậu ấy. Tôi sẽ xin lỗi cậu ấy, xin được Duy Phong tha thứ cho sự ngốc nghếch của mình. Và rồi cậu ấy sẽ. . . .