GTHN - Dường như em cứ muốn ngủ vùi trong tâm trí của mình ngay lúc này. Có lẽ mọi thứ đã quá khó khăn với em, nên lúc nào em cũng mệt nhoài, lòng đau thắt lại.
Em muốn quên đi những tổn thương trong lòng mình, muốn quên đi tất cả những cảm giác trống trải đó, vậy mà biết bao nhiêu bão tố trong lòng khiến em không thể nào quên được.
Em vẫn luôn như vậy, vẫn luôn tỏ ra rằng mình lúc nào cũng điềm tĩnh, chẳng thèm đoái hoài với những thứ xung quanh mình. Em im lặng, tự bắt mình phải chịu đựng hết mọi thứ.
Đến khi em chợt nhận ra rằng mình đã quá cô đơn, trên bản thân em đầy rẫy những vết thương mà chính bản thân em phải cố tự chịu và kìm nén nỗi đau ấy, chẳng để cho cơn đau ấy vượt qua sự chịu đựng của chính mình.
Em vẫn thường hay tự than thở, trách móc bản thân ở một cái xó nhỏ quen thuộc của chính mình. Tự tạo cho mình một vỏ bọc quá hoàn hảo, đến nỗi không ai nhận ra rằng em đang rất đau lòng ở đằng sau cái vỏ bọc mạnh mẽ đó.
Em thường thức đến tận khuya, không biết rằng em đang mong chờ điều gì nữa. Chắc chỉ là vài đôi ba lời hỏi han từ một người nào đó vốn mình chẳng quen biết, chỉ cần người đó chịu lắng nghe em kể lể, đến khi em khóc thầm trong lòng mệt quá thì sẽ tự ắt ngủ thôi.
Không biết từ bao giờ em lại trở nên mệt mỏi đến vậy. Và cũng từ rất lâu rồi, cõi lòng này vẫn chưa được ai thăm hỏi, an ủi.
Nên vì thế lúc nào cả tấm thân này cũng trở nên lạnh nhạt với mọi thứ, cần một ít hơi ấm để bản thân cảm thấy trọn vẹn. Em vốn đã không được hạnh phúc, nên đừng khiến em phải đau lòng nữa.
Đâu đó, nếu như có thể, em vẫn muốn tự mình xin lỗi bản thân em. Và, cảm ơn vì đã chịu đựng được tới thời điểm này vì sự yếu đuối của cõi lòng em, vì tất cả những cam chịu mà em đã chẳng thể làm gì được, vì tất cả.
Linn Vũ - Dear.vn