GTHN - Giữa cuộc đời và guồng xoay của công việc, tiền và tình, giấc mơ trở thành thứ xa xỉ phẩm, trở thành ký ức của thời thơ ấu, dần dần bị vùi lấp bởi màu xám của hiện thực.
Ai cũng có một thời sống với những ước mơ. Đó là cái thời ta còn cột tóc hai bên chạy tung tăng với chúng bạn tắm mưa và khi được hỏi ước mơ sau này của ta là gì, ta không ngại ngần nói rằng ta muốn làm cô giáo và gõ đầu tụi bây. Là ước mơ của thời bé con, thời chẳng suy nghĩ gì nhiều chỉ nói những điều mình thích, là ước mơ bồng bột chăng?
Giờ ta lại nghĩ nhiều khi đó lại là điều ta thật sự muốn, lúc đó ta như tờ giấy trắng, chỉ nói những điều ta thích ta nghĩ, ta chưa đủ ý thức để biết ngoài kia rộng lớn lắm, còn chưa biết thế nào là cuộc đời, là nặng gánh mưu sinh, là trách nhiệm, là sức mạnh của đồng tiền và cũng không bị sức ép từ xã hội, gia đình, không phải chạy theo những nghề gọi là hot.
Giữa cuộc đời và guồng xoay của công việc, tiền và tình, giấc mơ trở thành thứ xa xỉ phẩm, trở thành kí ức của thời thơ ấu, dần dần bị vùi lấp bởi màu xám của hiện thực, ta nhẹ nhàng cất nó vào chiếc rương kỉ niệm, lâu lâu lại lấy nó ra xem để kể với chúng bạn về giấc mơ ngốc nghếch hồi xưa của mình, ta kể như đó không phải là câu chuyện của ta, câu chuyện hời hợt, để nhắc mình còn nhớ đến quá khứ, chứ không luyến tiếc về giấc mơ bị vùi lấp bởi thực tại.
“Lúc nhỏ giữa cái đúng và cái thích, ta chọn cái thích.
Khi lớn giữa cái đúng và cái thích, ta chọn cái đúng”
Qua thời gian không phải ai cũng bỏ rơi ước mơ thưở bé, có người kiên trì theo đuổi, có người dần dần tìm ra ước mơ mới của mình nhưng không phải ai cũng đủ dũng cảm để theo đuổi đó. Bởi có những ước mơ như lạc loài như khác người, không hợp với cha mẹ, không hợp với thời đại.Cuộc đời là thế, là những chuyến đi, là sự lựa chọn của chính bản thân ta và đôi lúc là sự “đổ thừa”. Ta viện cớ rằng mình không có quyền quyết định, ta là con và ta phải nghe lời cha mẹ. Ta là đứa con ngoan hay ta loay hoay giữa hàng ngàn công việc, ta không biết chọn gì. Ta là đứa con vâng lời hay chính ta cũng không biết rõ ta thích làm gì và dù ta biết ta thích gì, ta đam mê điều gì nhưng ta không đủ tự tin để theo đuổi đam mê đó. Ta trở thành đứa con ngoan bất đắc dĩ. Cuối cùng ta cũng chỉ tìm một người để “đổ thừa” nếu như sau này ta có lỡ thất bại.
Nếu những ai may mắn một lần bướng bỉnh, một lần được chạy theo ước mơ, chạy trên con đường đầy chông gai đó thì hãy cố gắng chạy theo đến cùng. Có đôi lần ta thấy con đường mơ ước sao không trải đầy hoa hồng mà chỉ toàn là chông gai và thữ thách thì ta ơi xin đừng bỏ cuộc. Bởi con đường nếu chỉ đầy hoa hồng thì làm sao ta biết mình là ai và mình làm được gì giữa cuộc đời này. Có đôi lần ta thấy con đường mơ ước như con đường cùng, không còn lối đi để bước tiếp thì ta đừng ngần ngại mà đi thêm một bước nữa. Bởi chẳng có con đường nào là kết thúc. Có chăng cũng chỉ là vạch kết thúc trong lòng ta, bước qua vạch kết thúc sẽ là vạch xuất phát cho con đường mới. Vì thế ta hãy cứ bước tiếp vì cứ bước là sẽ có đường. Và có đôi lúc ta nhận ra sự bướng bỉnh của mình, ước mơ của mình là sai lầm. Vậy thì đã sao chứ? Ai mà chẳng sai lầm, không thử thì làm sao ta biết nó không hợp với mình. Ta còn trẻ tức là ta còn thời gian, còn sức khỏe, còn cơ hội để thay đổi mà.
Dieplanglang