GTHN - Tình yêu đôi lứa có thể đến rồi đi, cái chúng ta cần học là cách chấp nhận sự thật hiển nhiên ấy. Duy chỉ có tình yêu gia đình là sẽ mãi mãi bên cạnh chúng ta. Đừng vì một người không xứng đáng mà khiến những người thực sự yêu thương chúng ta phải đau lòng.
Quả thật tình yêu không thể nào định nghĩa sao cho đầy đủ được. Mỗi người lại có một ý niệm khác nhau về tình yêu, về hạnh phúc. Nhưng chắc chắn một điều là trong mỗi người chúng ta ai cũng phải có một tình yêu, ngoài tình yêu lứa đôi thì còn có tình yêu gia đình, bè bạn.
Vì thế dù trong chuyện tình yêu đôi lứa không được tốt đẹp thì chúng ta vẫn phải vui vẻ và sống thật tốt, sống không phải chỉ vì bản thân mình mà sống cho cả mọi người thân xung quanh mình nữa. Tôi tự nhận thấy mình là một người thật sự thất bại trong tình yêu. Đã có một khoảng thời gian dài tôi luôn ủ rũ, buồn rầu và luôn tự trách bản thân tại sao mình lại không giữ được tình yêu ấy. Dù tôi đã yêu người ấy bằng cả trái tim, luôn cố gắng dành cho người ấy những điều tốt đẹp nhất, nhưng người ấy vẫn rời bỏ tôi mà đi. Khi đó, tôi không còn là tôi như trước kia nữa, tôi ít nói chuyện với mọi người, ít cười và sống khép mình hơn. Đó thật sự là khoảng thời gian tồi tệ nhất mà tôi đã từng trải qua. Từ một người hoạt ngôn, nhanh nhẹn sau khi chia tay, tôi đã trở thành một con người hoàn toàn khác.
Chắc cũng có rất nhiều người đã trải qua cảm giác tuyệt vọng này giống tôi. Mọi thứ giống như bầu trời của bạn vẫn luôn tươi xanh và đẹp đẽ, bạn tin rằng nhất định nó còn đẹp hơn nữa trong tương lai. Nhưng bỗng một ngày tất cả đều biến mất, bầu trời của bạn đổ sập xuống như chưa từng tồn tại. Bạn chẳng biết làm gì ngoài tự trách móc bản thân và sống chán chường hơn bao giờ hết.
Nhưng một hôm tôi ngẫm nghĩ tại sao mình lại như thế này? Tại sao mình lại khác xưa đến thế? Có rất nhiều đêm tôi nằm khóc một mình, suy nghĩ lại tất cả mọi chuyện đã qua. Khóc vì bản thân mình, khóc vì gia đình, và vì tình yêu dang dở. Giờ đây tôi thật sự rất mệt mỏi, mệt đến nỗi không còn chút sức nào để rơi những giọt nước mắt nữa và tôi đã chấp nhận buông tay, tôi sẽ không vì tình yêu đó mà hành hạ bản thân mình nữa và cũng không để ba mẹ phải lo lắng nhiều về tôi nữa.
Khi tôi đau khổ vì người khác, tôi đã quên mất rằng ba mẹ cũng xót xa cho tôi.
Khi tôi không nuốt nổi miếng cơm vì nỗi đau trong tim, tôi không nhớ ra ba mẹ cũng chẳng thể ăn ngon miệng.
Khi tôi ủ dột và buồn bã, tôi không biết rằng ba mẹ đã lo lắng rất nhiều.
Và khi tôi cảm thấy tuyệt vọng vì tình yêu không được đền đáp, tôi đã quên mất rằng ba mẹ vẫn luôn yêu thương tôi bằng một tình yêu cao cả nhất mà chỉ cần tôi hồi trả bằng hạnh phúc của chính tôi.
Tôi đã cố gắng hết sức nhưng tình yêu vẫn ra đi, thế nên tôi giờ đây sẽ không hối hận nữa. Bên cạnh tôi vẫn còn nhiều điều quan trọng hơn người ấy, vẫn còn ba mẹ thương yêu tôi. Tôi không thể khiến hai người luôn lo lắng cho tôi phải bận lòng thêm nữa. Tình yêu đôi lứa có thể đến rồi đi, cái chúng ta cần học là cách chấp nhận sự thật hiển nhiên ấy. Duy chỉ có tình yêu gia đình là sẽ mãi mãi bên cạnh chúng ta. Đừng vì một người không xứng đáng mà khiến những người thực sự yêu thương chúng ta phải đau lòng.
THỤY NHIÊN, THEO TRÍ THỨC TRẺ