GTHN - Em cảm nhận niềm đau của mình rõ nét nhất mỗi khi đêm lại về, là những lần lòng em cảm chênh vênh trong sự thinh lặng của một không gian bóng tối bao trùm
Em cảm nhận niềm đau của mình rõ nét nhất mỗi khi đêm lại về, là những lần lòng em cảm chênh vênh trong sự thinh lặng của một không gian bóng tối bao trùm lấy bản thân em lại, một cảm giác chết tiệt khiến cho cả lồng ngực của em vô cùng ngột ngạt, khó thở.
Tại sao mỗi khi đêm về, là cõi lòng em đều trở nên vỡ vụn ra, khiến cho bản thân em rụng rời đi từng chút, từng chút một đến khi chẳng còn đủ hơi sức để suy nghĩ gì thêm nhiều nữa?
Em đã từng cố tránh xa khỏi những phiền phức mà sự cô đơn có thể đem đến. Không còn cần phải tự trang điểm cho khuôn mặt của mình vì ngày hôm qua em khóc cạn nước mắt, đến nỗi hai mắt sưng tấy cả lên, quầng mắt thì thâm đen.
Không còn cần phải chạy thật chậm để không trở về căn phòng với bốn bức tường chật hẹp, nơi mà những ưu buồn xâm chiếm lấy cả tâm trí em, nơi mà những điều tồi tệ nhất trong cõi lòng em được giải thoát ra, từng cơn đau đó cứ dày vò em từng chút một, đến khi em không còn đủ sức để đứng dậy.
Thay vì em tự chữa lành vết thương của mình, thì không, em lại khiến trái tim em tổn thương hơn bao giờ hết, tự trách bản thân mình rất nhiều, mặc cho đã bao lần em cố ngăn mình lại, cố kìm nén những cơn đau đó lại, nhưng rồi đâu vẫn lại vào đó.
Em đã từng rất mong rằng cuộc sống này đừng nên quá hối hả, vì em phải còn dành rất nhiều thời gian cho việc chăm sóc bản thân của mình.
Nhưng thời gian thì vẫn cứ trôi, cuộc sống này cũng vậy, chạy nhanh đến nỗi khi em nhìn lại thì đã chẳng thấy đâu nữa. Vì thế một đứa như em vác cái bản thân nặng trĩu trên thân mình, cùng với đó là những bộn bề chất chứa trong lòng thì làm sao có thể đuổi theo kịp?
Vì thế đã bao lần, em thật sự mong rằng phải chi em bỏ hết tất cả mọi thứ để chạy đua với cuộc sống này, phải chi em chẳng có gì để buồn rồi mang trong lòng đầy mớ tơ vương, phải chi thời gian có thể quay lại dù, vì dù là gì em cũng thay đổi được đôi chút.
Em không muốn mỗi một ngày trôi qua, đêm lại về và rồi hàng tá những đau thương cứ vùi dập, chèn ép lấy trái tim em.
Em không muốn trong đầu em có quá nhiều những suy nghĩ, rằng ngày mai mình sẽ làm gì và có phải cũng giống như ngày hôm nay không? Có buồn giống vậy nữa không?
Nghĩ đến thôi, là em đã đủ cảm thấy chán nản lắm rồi.
Huỳnh Thắng - Dear.vn