GTHN - Như thường lệ, vào lúc 6 giờ sáng mỗi ngày, phát thanh viên Ron
Chapman xuất hiện trên đài phát thanh KVIL và bắt đầu chương trình
của mình bằng những câu chuyện hài hước trước khi điểm thông tin,
sự kiện trong ngày. Đã hơn 20 năm qua, thính giả ở thành phố Dallas
vẫn duy trì được thói quen thức dậy vào lúc 6 giờ, lắng nghe chương
trình buổi sáng với Ron Chapman để được khích lệ tinh thần và tìm
kiếm sự phấn khởi trước khi bắt đầu một ngày mới.
Nhưng buổi sáng ngày 31 tháng 3 năm 1988 thì khác hẳn. Một
chương trình phát thanh không giống bất cứ chương trình nào trước
đó. Ngay lời mở đầu, Ron đã nói với thính giả của mình rằng: “Tôi
muốn mọi người hãy gửi ngay cho tôi 20 đô-la!”. Chỉ một câu thông
báo ngắn gọn như thế. Không hứa hẹn! Không giải thích! Cũng không
lặp lại nhiều lần! Thoạt đầu, Ron nghĩ chỉ có một vài người gửi tiền,
nhưng chính anh cũng không ngờ rằng sáng hôm sau đã có 4.000 chi
phiếu và thêm 5.000 nữa vào ngày tiếp theo. Sang ngày thứ ba, anh
lên sóng phát thanh và nói với thính giả: “Tôi đã nhận được đủ rồi!
Xin các bạn đừng gửi thêm tiền cho tôi nữa. Chúng tôi thậm chí
không biết phải làm gì với số tiền này!”. Mặc dù đã thông báo như thế
nhưng nhiều người vẫn tiếp tục tìm mọi cách gửi tiền cho Ron. Một
số gửi đến địa chỉ nhà riêng của Ron, hoặc năn nỉ nhân viên bảo vệ
chuyển giúp số tiền này. Dường như có một sự thôi thúc khiến mọi
người cho đi 20 đô-la mà không cần biết lý do.
Không biết rõ lý do của Ron nhưng tận trong thâm tâm, những
người gửi tiền biết rằng nếu Ron Chapman yêu cầu gửi tiền, thì họ
muốn được là một phần trong dự án của anh. Chỉ trong vòng một
tuần, Ron đã nhận đến 12.156 chi phiếu với tổng giá trị gần một phần
tư triệu đô-la. Lúc đầu, Ron đã nghĩ sẽ trả lại tiền cho mọi người kèm
theo một món quà cảm ơn nào đó. Nhưng khi thấy số tiền nhận được
ngày càng nhiều, Ron bắt đầu cân nhắc đến các phương án sử dụng số
tiền quyên góp này.
Sự kiện này đã thu hút giới truyền thông đua nhau vào cuộc. Báo
chí và các trạm phát thanh từ khắp mọi miền đất nước bắt đầu liên hệ để được trực tiếp gặp Ron. Điều mà tất cả mọi người đều muốn biết
là: “Từ đâu anh nghĩ ra ý tưởng này? Làm sao anh có đủ can đảm đề
nghị người khác gửi tiền cho mình mà không nêu bất kỳ lý do chính
đáng nào cả?”.
Ron kể lại rằng trong một cuộc họp với ban điều hành mới được
bổ nhiệm của đài phát thanh KVIL, anh đã trình bày cho họ nghe về
những thành tựu trong sự nghiệp trước đây của mình. Họ đã bật cười
khi nghe anh nói: “Chúng tôi đã xây dựng KVIL trở thành đài phát
thanh được yêu thích nhất tại thành phố Dallas này. Lòng tin mà mọi
người dành cho KVIL là rất lớn, đến mức nếu tôi lên sóng KVIL và đề
nghị mỗi thính giả gửi cho tôi 20 đô-la, tôi tin rằng nhất định mọi
người sẽ làm ngay”. Sự nghi ngờ của ban điều hành chính là thách
thức khiến Ron quyết tâm phải thực hiện buổi phát sóng đó, dẫn đến
sự kiện quyên góp tiền qua sóng phát thanh vào ngày 31 tháng 3 mà
mọi người đã biết.
Các đài phát thanh cạnh tranh không khỏi ngạc nhiên trước uy tín
của KVIL đối với thính giả. Làm thế nào mà KVIL có thể tạo ra tầm
ảnh hưởng sâu rộng đến thế? Giám đốc một trạm phát thanh đối thủ
đã phải thừa nhận: “Nếu việc quyên góp này nằm trong kế hoạch
quảng bá thì đây quả là một chương trình quảng bá tuyệt vời. Tôi
không chắc là mình sẽ gửi cho ai đó 20 đô-la mà không biết lý do cụ
thể. Trong suốt nhiều năm làm công việc phát thanh, tôi chưa từng
thấy trường hợp nào tương tự”.
Ngay cả những tờ báo và tạp chí ở nước ngoài cũng đăng những
bài viết đặc biệt về người phát thanh viên đã huy động được 240 ngàn
đô-la mà không cần nêu lý do. Thời báo Dallas Times Herald gọi Ron
là “Phát thanh viên hàng đầu ở Dallas, huyền thoại của ngành công
nghiệp phát thanh, người luôn đem đến niềm vui cho mọi người và
là ông vua của chương trình buổi sáng”.
Vậy Ron Chapman là ai và đã làm thế nào để đạt được ước mơ
của mình? Tôi sẽ kể cho các bạn nghe chi tiết câu chuyện về người
đàn ông này, bởi tôi là chị của Ron và là người luôn bên cạnh Ron
ngay từ khi em mới sinh ra.
Tôi vẫn còn nhớ mẹ tôi đã khóc khi sinh ra em: “Lại thêm một
miệng ăn nữa rồi!”. Lúc ấy không ai trong gia đình tôi nghĩ rằng sẽ có
một ngày, “cái miệng ăn” ấy có thể đem lại niềm vui cho hàng ngànngười vào mỗi buổi sáng và còn có thể kiếm được nhiều tiền hơn mẹ
tôi từng ao ước. Ron đã đem đến những “điều kỳ diệu” không chỉ cho
cuộc sống của gia đình tôi, mà còn cho tất cả những ai có cơ duyên
được biết đến em.
- Florence Littauer
Theo nội dung của cuốn sách Dám Ước Mơ của nữ tác giả Florence Littauer