GTHN - "Chúng ta của những ngày sau, liệu có nhìn nhau nở nụ cười thật lâu, hay lặng lẽ rơi nước mắt, chỉ bởi vì nuối tiếc quãng thời gian chân thành bên nhau?"
Cũng một thời gian rồi em không gặp anh. Facebook anh đã đóng. Instagram cũng đã xóa. Có lúc, em cũng muốn đi tìm anh. Nhưng lại nghĩ, gặp rồi để làm gì đây...
Em từng nghĩ mình thật mạnh mẽ. Bởi một đoạn dài sau chia tay, em vẫn một mình, và vẫn luôn ổn. Không khóc lóc, không than vãn, cũng chẳng oán trách hận thù.
Để rồi, hôm lạc lối, chân vô định ghé qua con đường ta hay đi, bức tường thành trong lòng bị đánh gục một cách gọn ghẽ. Òa khóc nức nở giữa con phố vốn thân quen nhưng hôm nay lạ lẫm đến lạnh lùng. Mặc ánh mắt xung quanh, mặc người đi tấp nập. Em như trở về với những điều nguyên sơ nhất trong lòng mình. Trút lòng trút dạ cùng làn nước mắt. Ngày hôm đó, thành phố rộng bao la nhưng chẳng nơi nào để bước chân em có thể trở về, để được vỗ về bao bọc.
Có những người xa nhau bởi những sai lầm chồng chất. Nhưng cũng có những người xa nhau chỉ bởi những hiểu lầm nhỏ nhặt mà không ai có ý định gắn hàn. Không phải là hết yêu, chỉ là tình yêu đó xem ra không đủ lớn để nhường chỗ cho bao dung và tha thứ. Không phải đã thay lòng, chỉ bởi trong lòng người này chưa từng coi người kia là tất cả, nên đành để mọi thứ cho gió cuốn bay đi. Nhớ thì vẫn nhớ, dõi theo thì vẫn dõi theo, nhưng tất cả chỉ là trong im lặng.
Em quá tự trọng, còn anh quá lạnh nhạt. Người này không hạ mình, người kia cũng chẳng thiết tha. Chẳng ai đúng, cũng chẳng ai sai. Chỉ là tình yêu không đủ lớn cho cả hai cùng nhau bước tiếp.
Đến cùng, chúng ta vẫn là chúng ta. Chỉ có trái tim đã hoen rỉ ít nhiều, dù một thời ngược đường ngược gió để yêu nhau.
...
Hôm nay, giữa phố đông, lòng lại khẽ chạnh khi nghe ngân nga:
"Em rất đố kỵ với thời gian
Có thể thản nhiên mà trôi đi
Không cần cất lời
Cũng không cần ẩn giấu
Có một loại bi thương
Là tên của anh lắng đọng lại trong quá khứ của em
...
Chẳng thể nào lãng quên
Có một loại bi thương
Là khi mỉm cười rời xa anh, tuy nhớ nhung mà chỉ có thể lưng quay lưng trộm nhìn
Cuối cùng, tất cả chỉ còn dư lại một tấm ảnh chụp chung...duy nhất của chúng ta!"
------
Chợt nhớ lại, ngày đầu tiên đi học tiếng trung, em than khó. Anh cười, nói tiếng trung khó vì em chưa hiểu ý nghĩa và biết cách học thôi. Ví như chữ “quên” 忘 - kết hợp từ chữ “vong” 亡 và chữ “tâm” 心, nghĩa là phải chết cả cõi lòng mới có thể lãng quên.
Bây giờ, một mình em, tự hỏi: Rốt cuộc, quên một người cần bao nhiêu dũng khí chứ?
Câu hỏi rơi vào vô định...!
Mitmit
Guu.vn