GTHN - Trong một show truyền hình trực tiếp về những người nổi tiếng,
tôi khá ấn tượng về công việc kinh doanh của một người phụ nữ.
Công ty của bà thành công với dịch vụ thực hiện các công việc lặt vặt
nhưng thiết yếu của mọi gia đình như mua thực phẩm theo thực đơn
hằng ngày, mang quần áo đến tiệm giặt ủi, gửi thư, gọi thợ sửa ống
nước,... Khi được hỏi tại sao bà lại chọn loại hình dịch vụ khá đặc biệt
này, bà đã tâm sự rằng trong một lần cãi nhau với chồng, bà mới có
dịp nhìn lại bản thân mình. Thời gian vừa qua, hầu như bà đã phó
mặc chuyện gia đình cho chồng con để mải mê tập trung vào công việc
và những cơ hội kinh doanh. Hầu như bà không còn chút thời gian
nào để chăm sóc bản thân cũng như gia đình của mình. Khi về đến
nhà, bà hầu như đã mỏi mệt, không thể làm thêm được việc gì. Không
khí gia đình ngày càng trở nên căng thẳng và nặng nề. Khi nhận thấy
đã đến lúc cần phải thay đổi, bà quyết định nghỉ làm để củng cố lại gia
đình của mình. Một thời gian sau, bà thấy rằng ngày càng có nhiều
người phụ nữ gặp phải tình cảnh như bà trước đây. Vậy là bà nghĩ
đến một loại hình kinh doanh mới – dịch vụ đáp ứng những nhu cầu
thiết yếu hằng ngày của mọi gia đình. Với công việc mới này, không
những bà có thể linh động về mặt thời gian mà còn có thêm thu nhập.
Không chỉ riêng bà, mà rất nhiều người phụ nữ đã cân đối được bài
toán gia đình và xã hội khi sử dụng dịch vụ của bà.
***
Có khi nào bạn nghĩ rằng ước mơ của mình viển vông? Bạn lo
ngại những người khác sẽ cười nhạo ước mơ của bạn? Hãy tin rằng:
“Không có gì là không thể nếu bạn dám ước mơ!”.
Ngay từ nhỏ, Bobby Griffin đã luôn bị mọi người cho là kẻ thất
bại và không làm được điều gì. 17 tuổi, Bobby quyết định bỏ học và
gia nhập quân đội đến tham chiến ở Hàn Quốc. Trong một trận chiến,
ông bị thương và buộc phải trở về nhà với một cơ thể đầy những vết
sẹo cùng bao ký ức tiêu cực về gia đình và cuộc sống. Thêm vào đó,
ông lại không có bất cứ nghề nghiệp chuyên môn nào để có thể bắt
đầu cuộc sống mới. Khi đó Bobby mới 21 tuổi. Ai có thể nghĩ rằng lúc
ấy ông đã dám ước mơ trở thành nhà triệu phú?
Năm 1959, vợ chồng Bobby trúng thưởng một chuyến du lịch đến
Sarasota, bang Florida. Khi hai vợ chồng ông vừa bước vào băng ghế
trước của một chiếc xe hơi mà họ ao ước từ lâu nhưng chưa đủ tiền
để mua, thì người tài xế vội bảo: “Xin ông bà chùi bớt cát trên giày!”.
Trong lúc cả hai đang bối rối và ngượng ngùng thì người tài xế đã đặt
một tấm bìa trên sàn xe để bảo vệ thảm xe khỏi lấm bẩn. Ý tưởng
thiết kế loại thảm dùng một lần chợt ra đời ngay lúc ấy! Sản phẩm sẽ
giúp khách hàng tránh được sự lúng túng như tình huống vợ chồng
Bobby vừa trải qua. Nghĩ là làm, Bobby phác thảo kế hoạch chi tiết và
tìm đến các ngân hàng để xin vay vốn cho việc kinh doanh này.
Nhưng trái với suy nghĩ lạc quan ban đầu, ngân hàng nào cũng từ
chối cho vay; chỉ có một ngân hàng đồng ý đưa ý tưởng kinh doanh
của Bobby ra bàn luận tại cuộc hội thảo vay vốn hằng năm của các
ngân hàng. Tại đó, những ông chủ ngân hàng đã đồng ý cho Bob vay
tiền vì nhìn thấy khả năng thu lợi từ việc quảng cáo. Chẳng bao lâu
sau, Bob đã nhận được đơn đặt hàng thảm chùi chân từ khắp nơi trên
nước Mỹ. Công việc kinh doanh nhanh chóng tiến triển và danh sách
những nhà triệu phú của nước Mỹ đã có tên Bobby Griffin.
Hành trình đến thành công của Bobby Griffin như thế nào? Ông
đã ấp ủ một ước mơ, đã tin tưởng vào ước mơ ấy. Chính niềm tin đã
giúp ông vượt qua mọi trở ngại về hoàn cảnh và trình độ học vấn để
theo đuổi mục tiêu. Bobby chia sẻ câu chuyện cuộc đời của mình cho
nhiều người để họ hiểu rằng bất cứ ai cũng có thể đạt được ước mơ
riêng, chỉ cần có tầm nhìn xa, tinh thần quyết tâm, kiên nhẫn, sự ham
học hỏi và khát vọng vươn lên. Hãy làm cho ước mơ của bạn đủ
mạnh trước những thất bại, sự từ chối, năng lực khiếm khuyết của
bản thân, hay bất kỳ yếu tố cản trở nào.
***
Chúng ta cần phân biệt rõ giữa hai khái niệm “mơ ước” và “mơ
mộng”. Khi “mơ mộng”, bạn hướng tâm trí mình đến những điều tốt
đẹp nhưng xa vời, không thiết thực. Nhưng khi “mơ ước”, bạn nghĩ
đến những khả năng có thể thực hiện trong tương lai, xét trên nguồn
lực và khả năng của bản thân. “Mộng mơ” chỉ là một cuộc dạo chơi
tức thời, chỉ có “ước mơ” mới đưa bạn đến đích khi bạn biết chuẩn bị
kỹ lưỡng và nỗ lực làm việc. Đôi khi để ước mơ thành công, bạn phải
dám thay đổi cả những điều vốn dĩ đã ổn định và bền vững như gia
đình, sự nghiệp, nơi sinh sống,... Đó chính là trường hợp của Jesse
Grover Bell, nhân viên kinh doanh mỹ phẩm do chính ông sản xuất tại
bang Kansas. Một lần ông đọc một bài báo nói rằng Cleveland, Ohio là
nơi tập trung nhiều dân cư nhất nước Mỹ. Ông nghiên cứu thêm và
phát hiện ra rằng hầu hết các nhân viên bán hàng có doanh thu cao
đang làm việc tại Cleveland. Biết được điều này, Jesse quyết định
chuyển cả gia đình năm người của mình đến Cleveland. Đó là thời
điểm năm 1927. Jesse tin chắc rằng mỹ phẩm do mình sản xuất ra sẽ
thành công khi được tiếp thị ở một thị trường cư dân đông đúc như
Cleveland.
Ngày nay, sản phẩm Bonne Bell với loại sữa dưỡng da Ten-O-Six
đã trở nên quen thuộc và phổ biến với nhiều người; nhưng vào thời
điểm đó, ý tưởng sản xuất một loại sữa dưỡng da đặc trị của Bonne
Bell là vô cùng mới mẻ. Jesse đã đi trước mọi người khi biết dành ra
phần lớn thời gian để đọc sách báo, nghiên cứu tài liệu chuẩn bị cho
việc thực hiện ước mơ của bản thân.
Thời gian đầu, Jesse vẫn bán hàng theo phương thức trực tiếp.
Nhưng những năm sau, khi con trai của Jesse đủ sức để điều hành
công việc kinh doanh, Jesse bắt đầu chuyển sang bán hàng gián tiếp
thông qua việc ký gửi sản phẩm tại các cửa hàng dược phẩm. Mục
tiêu của ông là hướng Bonne Bell trở thành “mỹ phẩm dành riêng cho
thiếu nữ”. Để ngày càng nhiều người biết đến sản phẩm của mình,
ông đã áp dụng việc tặng sản phẩm sử dụng mẫu, đã sáng lập ra
những câu lạc bộ dành riêng cho thiếu nữ với mục đích thu hút các
bạn gái tìm đến hiệu thuốc để mua mỹ phẩm của mình. Thời gian này,
Bonne Bell cũng tăng cường tổ chức các chiến dịch quảng cáo trên các
loại tạp chí dành cho thiếu nữ. Vào giữa thập niên 50, cùng với sự
phát triển của thị trường mỹ phẩm dành cho thiếu niên, Bonne Bell
đã đạt được lợi nhuận cao hơn bao giờ hết. Truyền thống dám ước
mơ của gia đình Jesse đã truyền từ thế hệ của Jesse Grove Bell đến
thế hệ kế tiếp - Jess, con trai ông.
Thập niên 60 là thập niên mà phong trào rèn luyện thể lực phát
triển mạnh mẽ. Việc mọi người ngày càng quan tâm đến thể thao là
động lực giúp Jess nghĩ ra loại son dưỡng môi có hương trái cây dành
cho những phụ nữ trẻ khỏe và năng động, trong khi các hãng mỹ
phẩm khác vẫn trung thành với sản phẩm dành cho lứa tuổi trung
niên. Mọi việc tiến triển tốt đẹp cho đến thập niên 70 khi Jess suýt
đánh mất cả gia đình và cơ nghiệp mà cha anh và anh đã vất vả gầy
dựng nên khi lao vào nhậu nhẹt sa đà. Tuy nhiên, anh vẫn đủ tỉnh táo
để nhận ra rằng nếu không thay đổi, anh sẽ mất tất cả. Năm 1972, anh
đã bỏ được rượu và tập chạy bộ để duy trì sức khỏe. Cuộc hôn nhân
và cả công việc kinh doanh của anh dần được cứu vãn. Nhận thấy
những thay đổi này đã làm cuộc sống riêng của mình trở nên tích cực
hơn, Jesse bắt đầu phát động phong trào phát thưởng bằng tiền mặt
cho những nhân viên nào chạy bộ hay đi bộ vào buổi sáng trước khi đi
làm với mức 50 xu một dặm. Trong vòng 6 tháng, nhân viên nào bỏ
được thói quen hút thuốc sẽ nhận được phần thưởng 250 đô-la, nhân
viên nào giảm được trọng lượng cơ thể thì cứ mỗi kg giảm xuống sẽ
được thưởng 5 đô-la. Điều này đã đem lại kết quả thật khả quan. Hơn
60% nhân viên của Bonne Bell đã tham gia vào chương trình rèn
luyện thân thể này.
Bonne Bell tin vào việc chia sẻ ước mơ đã thành công của mình
với mọi người. Jesse và con trai đã hình dung trước sự thành công
qua việc dám mơ ước, đã nhận dạng được sự thành công bằng những
việc làm chuẩn bị cho việc thực hiện mơ ước. Họ đã thành công vì họ
đã biết sửa chữa lại mơ ước. Và cuối cùng, sự thành công của họ đã
được nhân lên gấp bội vì họ đã biết chia sẻ ước mơ với toàn thể nhân
viên của công ty Bonne Bell và đúng như họ mong muốn, ước mơ khi
được chia sẻ đã đem lại kết quả thật lớn lao!
***
Những người dám ước mơ là những người dám dấn thân vào các
lĩnh vực mới mẻ mà kẻ khác e ngại. Đó là trường hợp của Paul
Hogan, ngôi sao điện ảnh người Úc trong bộ phim Crocodile Dundee.
Từ nhỏ, Paul Hogan nuôi ước mơ được xuất hiện trên truyền hình.
Trong vòng chưa đến một thập kỷ, Paul Hogan và người cộng sự của
mình - John Cornell - đã thay đổi các quy tắc trong lĩnh vực sản xuất
phim truyền hình tự do. Cả hai đã cảm nhận được nhu cầu cần phải
thay đổi chất lượng, sự đa dạng và tính sáng tạo của truyền hình Úc.
Để thỏa mãn nhu cầu này, họ đã dám thành lập công ty riêng, đi
ngược lại lời khuyên của những người có kinh nghiệm. Người cộng
sự của Paul đã thương lượng với các kênh truyền hình để họ viết kịch
bản, diễn xuất và sản xuất phim truyền hình ngay tại công ty riêng của
cả hai. Công việc ngày càng phát triển thuận lợi. Paul Hogan dần trở
nên nổi tiếng trong lĩnh vực giải trí khi nhận được nhiều lời đề nghị
làm phim quảng cáo cho các buổi hòa nhạc, các câu lạc bộ và các sản
phẩm hàng hóa. Câu chuyện thành công của Paul Hogan đã được
chính phủ Úc ghi nhận và họ đã ký hợp đồng để công ty của Paul làm
chương trình quảng bá cho chiến dịch du lịch của đất nước này. Paul
Hogan đã thực hiện hoàn toàn miễn phí chiến dịch quảng bá này với
hy vọng rằng mọi người sẽ biết đến tài năng và tên tuổi của anh. Bộ
phim truyền hình quảng cáo do anh thực hiện được phát trên mạng
truyền hình của Mỹ và đã tạo tiếng vang lớn. Chỉ trong vòng 5 tuần,
nước Úc từ vị trí thứ 49 đã vọt lên giữ vị trí hàng đầu trong danh sách
“những địa điểm du lịch hấp dẫn nhất thế giới”. Đây là phim quảng
cáo thành công nhất ở Mỹ trong vòng 10 năm. Nó cũng tạo nên cú đột
phá trong việc quảng bá cho ngành du lịch của nước Úc, khiến thời
gian lưu trú trung bình của du khách ở đất nước này kéo dài khoảng 2
tuần và số tiền mỗi du khách chi trung bình lên tới 1.500 đô-la. Chỉ
một tuần sau khi bộ phim này được phát sóng rộng rãi, ngành du lịch
Úc đã có một bước nhảy vọt thật ngoạn mục.
***
Bạn đã bao giờ gặp những người thích làm bạn nhụt chí với
những câu đại loại như “chẳng có ai làm việc như thế cả” hoặc “làm
như vậy là vô cùng liều lĩnh” hoặc “tôi không muốn dấn thân vào rủi
ro”... Đừng để những lời lẽ, những ngôn từ tiêu cực đó dập tắt ước
mơ của bạn. Hãy dám vươn tới những vì sao! Hãy dám ước mơ
những mơ ước của riêng mình!
Joel Schiavone sinh ra trong một gia đình giàu có; tuy nhiên anh
lại là một chàng trai vụng về và có tật nói lắp. Khiếm khuyết của anh
đã làm bố mẹ rất buồn nhưng họ chưa bao giờ nhắc đến khiếm
khuyết này trước mặt Joel. Sau khi tốt nghiệp Đại học Harvard
chuyên ngành quản trị kinh doanh, Joel đã không tìm việc mà mở
một chuỗi các quán bar có tên Your Father’s Moustache và chơi đàn
banjo trong các quán bar đó. Sau 12 năm kinh doanh, Joel đã kiếm đủ
tiền để mua một chiếc xe hơi cao cấp, tiếp nhận một chuỗi các cửa
hàng bán thú cưng, và tiếp quản đội khúc côn cầu địa phương New
Haven Nighthawks. Joel cũng thành công khi tìm cách mua hãng
truyền hình Bridgeport Cable với giá 300 ngàn đô-la. Sau khi mua
xong, anh đã xây dựng, chỉnh trang và bán lại với giá 58 triệu đô-la.
Năm 1979, Joel nhận thấy rằng khu trung tâm thành phố quê
hương anh, New Haven, đang bị xuống cấp trầm trọng và anh quyết
định phải làm một việc gì đó để thay đổi hiện trạng này. Anh bắt đầu
một dự án mà nhiều người cho là liều lĩnh, đó là hồi sinh một thành
phố đang chết dần. Bên cạnh việc đầu tư 12 triệu đô-la của riêng
mình, Joel còn thuyết phục nhiều nhà đầu tư khác cùng tham gia góp
vốn. Họ đã biến một khách sạn bỏ trống thành một chung cư cao
tầng, biến Union League thành tòa nhà văn phòng sang trọng, sửa
chữa nhà hát Palace đổ nát thành phòng hòa nhạc tuyệt vời, phục chế
tượng Schubert trở về hiện trạng trước đây.
Báo chí địa phương đã đăng tải nhiều bài viết ca ngợi Joel là “một
nhà thầu đã đập vỡ cây đàn banjo để làm bàn đạp thực hiện mục tiêu
to lớn của cuộc đời mình”. Rõ ràng, Joel có thể sống phụ thuộc vào
nguồn tài chính thoải mái của gia đình, hay bằng thu nhập ổn định từ
các quán bar Your Father’s Moustache; nhưng anh vẫn đầu tư tài sản,
niềm hy vọng, ước mơ của mình vào
Theo nội dung của cuốn sách Dám Ước Mơ của nữ tác giả Florence Littauer