GTHN - Em đã bỏ anh ở lại, em chạy trốn tới một nơi không có anh. Chỉ vì em là đứa hay suy nghĩ, nghĩ rằng anh vẫn còn yêu chị ấy, và em chẳng thể nào có thể thay thế chị ấy, lấp đầy khoảng trống trong trái tim anh. Em đã nghĩ, anh đã hoàn toàn yêu em, dành trọn trái tim cho em, em đã hạnh phúc với những ý nghĩ đó của mình. Em yêu anh, trước sau vẫn vậy...
Hôm nay là một ngày em mệt nhoài với những nghĩ suy. Hôm nay, là ngày em cảm thấy mình vô cùng bất lực trước tất cả những lời nói, những ánh mắt, thậm chí em bất lực ngay cả với những bước chân của mình.
Em chẳng làm được gì ra hồn, chẳng trọn vẹn được gì cả. Trong tâm trí em chỉ toàn là hình bóng anh. Em cứ nghĩ về anh cả ngày, cứ nghĩ về tình cảm của mình, về tình yêu của anh. Em không biết mấy thứ cảm xúc của em hiện tại là gì, chúng bị trộn lẫn, pha tạp lại với nhau tạo thành một hỗn hợp. Trong hỗn hợp ấy có yêu, có thương, có nhớ, có đau, có cả đợi chờ... Nó giống như một thức uống, một ly cocktail vậy.
Giống như một kẻ mất hồn bước đi không phương hướng. Em cứ vẽ ra khung cảnh có anh, đang nắm tay em cùng nhau bước đi trong lòng phố. Em nhớ lại tháng ngày bên anh, nhớ lại tình cảm của chúng ta. Em nhớ anh hôn em, đôi môi ấy rất mềm, nụ hôn ấy rất ngọt. Em nhớ anh ôm em, vòng tay ấy rất chặt, bờ vai ấy rất cao. Trong trí nhớ của em, anh là hoàn hảo nhất, tình yêu của anh là ngọt ngào và hạnh phúc nhất... Vậy mà, em lại là người cất bước trốn chạy chỉ vì mặc cảm và tự ti với tình yêu của bản thân mình. Em đã bỏ anh ở lại, em chạy trốn tới một nơi không có anh.
Chỉ vì em là đứa hay suy nghĩ, nghĩ rằng anh vẫn còn yêu chị ấy, và em chẳng thể nào có thể thay thế chị ấy, lấp đầy khoảng trống trong trái tim anh. Em đã nghĩ, anh đã hoàn toàn yêu em, dành trọn trái tim cho em, em đã hạnh phúc với những ý nghĩ đó của mình. Em yêu anh, trước sau vẫn vậy. Nhưng em không thể là người đứng giữa cuộc tình này, tình yêu của hai người, không có chỗ cho em. Vì vậy, em rời đi, mang trong trái tim vô vàn đau đớn mà rời đi. Chỉ lặng lẽ dõi theo cuộc sống của anh.
Em đã không biết anh vẫn luôn kiếm tìm, đã không biết rằng anh vẫn luôn yêu em, anh đã hoàn toàn không còn yêu người con gái ấy. Cho đến một ngày em gặp cô ấy, em mới biết tình yêu của em tự ti và nhút nhát tới nhường nào. Chỉ một chút nữa thôi, là em đã đánh mất anh, đánh mất hạnh phúc của đời mình!
Cô ấy từng rời bỏ anh, em cũng rời bỏ anh. Nhưng em trở lại sau bao nghĩ suy và hi vọng, cùng cả tình yêu vẫn đang rực cháy và vẹn nguyên. Anh có còn cần em nữa không?
Em vẫn yêu anh, vẫn luôn là như vậy. Em đã rất hạnh phúc khi nhìn thấy anh. Đứng đối diện và nhìn thẳng vào đôi mắt anh, ngắm nhìn anh, ngắm nhìn người mà em ngày đêm mong nhớ. Em vẫn thấy tim mình đập rộn ràng trong lồng ngực, hô hấp vẫn gấp gáp, đôi môi vẫn mấp máy chẳng nói nên lời.
"Anh còn cần em nữa không?"
Khi nói ra câu ấy, tim em như ngừng lại một nhịp, không còn giám nhìn thẳng vào sâu trong đôi mắt anh. Trong đầu em bao ý nghĩ cứ đấu đá nhau, rằng anh còn cần em, rằng anh không còn cần em nữa, chính em rời đi, sao còn trở lại. Rằng anh không tha thứ cho em, không tha thứ cho sự tự ti của em. Không giám đấu tranh giành lấy anh, là em sai. Đúng, chính xác em đã sai, đó là nỗi ân hận cắn dứt em vô cùng. Rời đi mà không có một cơ hội để anh nói rõ, rời đi mà không biết rằng anh cũng đau, y như nỗi đau em chịu đựng. Là em đã sai. Em quay trở về, đứng trước anh, nói với anh có còn yêu em, có còn cần em. Là em không đúng, là em tự ý rời bỏ, là em không giữ lời hứa, phải mãi ở bên cạnh anh, không được để anh không nhìn thấy em. Là em sai, em đã sai rồi.
Em đã nín thở để chờ câu trả lời. Khi đó anh chẳng nói. Anh bất ngờ ôm lấy em, rất chặt. Nước mắt em cứ thế rơi. Giây phút ấy em đã khát khao biết bao nhiêu lần, em nhớ anh tới phát điên, thèm được anh ôm vào lòng, thèm cảm giác được ghì chặt vào lồng ngực anh. Phút giây ấy, em thực sự thực sự rất hạnh phúc. Em biết, anh vẫn chưa nói có còn cần em, hay là không còn cần em. Nhưng em không quan tâm, em sẽ không buông tay, không tự ti, em sẽ vun đắp thật nhiều tình yêu này, sẽ mạnh mẽ ôm chặt lấy anh không buông, sẽ không rời đi, sẽ không để cô gái khác cướp anh đi, sẽ không để anh hết yêu em. Mãi mãi là anh, chỉ yêu anh, luôn yêu anh.
Anh, mình còn cần nhau mà, phải không? Không anh, em không hạnh phúc. Em cảm nhận được tình yêu anh dành cho em vẫn vẹn nguyên, y như tình yêu em dành cho anh vậy. Mình cần nhau, cuộc sống của chúng ta cần nhau cùng trải qua. Tình yêu này, cuộc đời này, mãi mãi chỉ dành cho một người là anh. Mình hãy cùng nhau bước đi, mãi mãi ở bên, anh nhé. Em yêu anh!
Đinh Thủy