GTHN - “Đừng sợ cuộc sống của mình sẽ kết thúc, mà nên lo lắng rằng cuộc đời của mình không thực sự bắt đầu. Kẻ thù đáng sợ nhất chính là không có niềm tin kiên định!"
Mấy hôm trước, tôi có mang mấy tấm vải kiểu đã cũ từ lâu từ trong tủ mang ra chuẩn bị để may cho con gái cái áo khoác ngoài. Thời đại bây giờ cửa hàng may tìm thì dễ nhưng không biết có may tốt hay không. Tôi đang không biết phải đi đâu để tìm thì một người hàng xóm nói với tôi trong ngõ đoạn chợ rau có một tiệm may, tay nghề của người phụ nữ ấy cũng rất tốt.
Nghe theo lời chỉ dẫn của người hàng xóm, tôi dắt con gái đến tiệm may đó. Sau khi nói rõ mục đích của mình thì nữ thợ may đó đứng dậy đến bên chỗ con gái tôi. Lúc đó tôi đột nhiên tôi phát hiện cô ấy là một người tàn tật không có chân phải và tay phải. Cô ấy không để ý đến thái độ ngạc nhiên của tôi mà chống nạng từ từ đứng dậy, quan sát con gái tôi một lượt. Điều này khiến tôi nghi ngờ liệu cô ấy có làm tốt không đây?
Người nữ thợ may đó thấy tôi có vẻ nghi ngờ về năng lực của bản thân, cô ấy mỉm cười nói: “Chị không tin tưởng tôi sao?”
“Không! Không! Tôi tin cô làm được!” Lúc nói câu này tôi cảm thấy có chút gượng gạo, tôi không thể xác nhận là không tin bản thân hay không tin cô ấy đây.
Tôi đặt tấm vải xuống rồi vội vội vàng vàng rời đi. Sau vài ngày tôi đến lấy áo, tôi không dám tin chiếc áo này rất vừa vặn, rất đẹp lại được may bởi một người không có tay.
“Chị vẫn không tin tôi sao?” Cô ấy vẫn mỉm cười nhìn tôi nói.
“Có chút chút!” Lần này tôi nói sự thật nhưng lại cảm thấy hối hận khi nói ra lời như vậy. Tôi nghĩ, cô ấy cần là sự cổ vũ. Thế là tôi liền nói lại là : “Xin đừng để ý lời tôi nói vừa nãy, tay nghề của cô đúng là rất tuyệt!”
“Thực sự tất cả khách hàng khi nhìn thấy bộ dạng như này của tôi đều có ý nghĩ giống nhau cả. Tôi cũng đã quen việc này rồi.” Nhìn thấy biểu cảm thay đổi của tôi, cô ấy kể chuyện quá khứ của cô ấy cho tôi nghe.
Năm cô ấy 12 tuổi, trận hỏa hoạn lớn trong nhà đã làm bỏng chân phải và tay phải của cô ấy. Trong tình trạng bị nhiễm trùng nặng, cô ấy đành phải chịu để bác sĩ cắt đi chân và tay phải. Từ đó, cô thôi học và bắt đầu một cuộc đời u ám. Đầu tiên là chuyện cô ấy không thể tự đứng dậy, sau đó là không thể đối diện với sự trêu cười của xã hội, không thể học cách tự sống độc lập. Cô từ đấy mà luôn giảm mình trong nhà, không chịu gặp người khác, thậm chí trong lúc đau buồn cô còn có cả ý định tự sát.
Có một lần lúc cô chuẩn bị uống một lọ thuốc ngủ thì bị bố phát hiện. Ông giật lấy lọ thuốc ngủ từ trong tay cô và nói lớn: “Đừng sợ cuộc sống của mình sẽ kết thúc, mà nên lo lắng rằng cuộc đời của mình không thực sự bắt đầu. Kẻ thù đáng sợ nhất chính là không có niềm tin kiên định! Xã hội không chê cười những người từ mặt đất trèo lên mà chê cười những kẻ hèn nhát không dám sải bước chân đi. Con hiểu chứ?”
Lời của người bố có tác động rất lớn đến cô ấy. Từ đó cô ấy kiên trì nhẫn nại học cách tự đi bằng nạng. Từ căn phòng u ám dần dần tràn ngập ánh sáng, dần dần cô học cách tự lo liệu cho cuộc sống. Hạt giống niềm tin vẫn được cất giấu trong con người tàn tật ấy.
Chớp mắt, cô ấy đón lần sinh nhật thứ 20. Bố muốn cô học nghề may vá, sau này tự mở tiệm, hi vọng trong tương lai cô ấy có thể có cuộc sống tự lập như bao người bình thường khác, lấy chồng, sinh con và nuôi con.
Đối diện với những thách thức mới, trong lòng cô có chút lo lắng. May vá là một môn thủ công. Cô ấy chỉ dùng chân trái và tay trái như vậy liệu có làm tốt được không? Lần này bố cô không hề nói lớn mà nhẹ nhàng vỗ vào vai cô nói: “Thắng lợi không tự dưng đến với chúng ta mà chúng ta nhất định phải tìm đến. Đối mặt với những thách thức, nhất định không được sợ sệt mà phải có niềm tin.”
Cuối cùng cô ấy cũng có tiệm may của chính mình. Lúc bắt đầu việc kinh doanh cũng rất khó khăn bởi không ai tin một người tàn tật có thể may ra những sản phẩm tinh xảo.
Nhưng lần này cô tự chiến thắng bản thân, trong những ngày cô tuyệt vọng và đau khổ nhất, cô viết nhật kí: “Đầu tiên phải tin tưởng bản thân, sau đó người khác mới có thể tin mình được. Mình phải tin tưởng tay nghề của mình, không ngừng tiến thủ, dám nghĩ dám làm, theo kịp con mắt của khách hàng và trào lưu của xã hội như vậy mới có nhiều người dám tin vào sản phẩm mình làm. Khách hàng nối tiếp khách hàng và ngày kiếm được tiền cuối cùng cũng sẽ đến.”
Nghe xong câu chuyện của cô ấy, tôi rất kinh ngạc.
Gian khổ luôn vô tình. Cho dù bạn có là vương công quý tộc thì cũng đều phải gặp những đau khổ và khó khăn của đời người. Đời người, cho dù làm cách nào cũng không thể tránh khỏi khó khăn, gian khổ của hiện thực. Tình yêu, sự nghiệp không phải lúc nào cũng thuận buồm xuôi gió. Gia đình, việc học không phải cứ muốn là được như ý. Nhưng chỉ cần bạn không né tránh, không sợ sệt, luôn giữ vững niềm tin, luôn giữ vững tinh thần tốt, nỗ lực phấn đấu thì bạn “trong bóng tối vẫn có thể phát sáng”.
Chúng ta cần phải bền lòng, đặc biệt là cần phải có niềm tin. Chúng ta nhất định phải tin vào khả năng của mình khi làm bất kì chuyện gì. Bất luận giá phải trả có lớn đến đâu thì cũng nhất định phải làm cho bằng được.
Tin tưởng bản thân, bạn nhất định sẽ làm được!
Theo SKCĐ