GTHN - Tất cả mọi người đều phải đối mặt với những vấn đề thường ngày
của cuộc sống. Cho dù bạn làm việc trong lĩnh vực nghề nghiệp gì, có
địa vị xã hội ra sao, bạn cũng cần phải biết sắp xếp để cân bằng mọi
thứ. Không phải lúc nào cũng dễ dàng thực hiện được điều này. Một
số người tôi từng trò chuyện nói rằng việc ước mơ và chuẩn bị thực
hiện ước mơ đó dễ hơn nhiều so với việc theo đuổi ước mơ.
Một trong những bước đầu tiên để ổn định cuộc sống là phải thể
hiện tính cách của chính mình và biến nó thành một công cụ đắc lực
giúp bạn hiểu rõ bản thân và sống hòa thuận với người khác.
Nếu muốn tinh thông hay xuất sắc về bất cứ lĩnh vực nào trong
cuộc sống, bạn phải không ngừng làm việc và rèn luyện. Sự may mắn
tình cờ rất hiếm khi xảy ra. Nếu ước mơ của bạn là trở thành một
người chơi dương cầm giỏi, bạn phải sẵn sàng bỏ thời gian học nhạc
lý và kiên nhẫn luyện đàn theo từng nấc thang trình độ. Nếu bạn
muốn trở thành vận động viên chạy ma-ra-tông, bạn phải thức dậy
sớm mỗi ngày để tập luyện chạy bộ. Tương tự như thế, nếu muốn
thấu hiểu tính cách của bản thân, bạn phải thể hiện chính mình trong
những tình huống khác nhau đồng thời quan sát để tìm nét tương
đồng cũng như sự khác biệt của mình với những người xung quanh.
Bạn hãy lưu ý rằng việc tìm hiểu tính cách không nhằm mục đích
gắn nhãn mác cho ai đó hoặc chỉ để đưa ra những nhận định theo
kiểu: “À, bây giờ thì tôi đã hiểu tại sao bạn lại nói nhiều đến thế”; mà
giúp bạn tiên liệu phản ứng và suy nghĩ của người khác nhằm lựa
chọn cách thức xử lý vấn đề hay cuộc đối thoại sao cho hiệu quả và đem lại lợi ích cao nhất.
Cách hiệu quả nhất để tìm hiểu tính cách là quan sát người khác
trong những tình huống đời thường. Tôi vẫn còn nhớ lần đi nghỉ cuối
tuần gần đây nhất của vợ chồng tôi. Vào lúc hai giờ sáng, còi báo cháy
trong khách sạn đánh thức chúng tôi kèm theo loa thông báo dồn dập:
“Khách sạn đang phát hỏa. Xin mọi người hãy bình tĩnh đi theo lối
cầu thang bộ. Không được sử dụng thang máy!”. Chúng tôi vội bật
dậy và trong khi Fred cố gắng thu gom tất cả những vật dụng có giá trị
vào va li thì tôi lại bước đến tấm gương để xem lại mình trông như
thế nào. Ngay lúc tôi định sửa lại mái tóc để trông gọn gàng hơn thì
Fred cau có nói: “Em không cần phải làm đẹp để đi chết cháy đâu!”.
Thực sự, tôi không hề có ý định chết cháy, tôi chỉ muốn mình dễ nhìn
hơn nếu gặp phải người quen mà thôi.
Chúng tôi nhanh chóng bước ra khỏi phòng. Bên ngoài hành lang chen chúc đầy người. Chúng tôi đang ở tầng thứ mười bốn – tầng cao nhất của khách sạn. Đa số mọi người trông có vẻ hoảng sợ. Tuy vậy, cũng có một giọng nói lạc quan pha trò: “Lần đầu tiên tôi được ở trong một tình huống khẩn cấp như thế này”. Một người nóng nảy cằn nhằn: “Biết đâu đây lại là một báo động giả!”. Một người có gương mặt u sầu nhấm nhẳn: “Tôi sợ bị ai đó phá giấc ngủ lắm vì như thế là tôi sẽ phải khổ sở cả ngày”. Một người có vẻ ngoài ôn hòa thì rên rỉ: “Sao họ không cho chúng ta sử dụng thang máy? Chắc chắn là sẽ đỡ khổ hơn rất nhiều”.
Khi vừa đặt chân xuống tiền sảnh khách sạn, chúng tôi thấy
những người lính cứu hỏa đang kéo lê những vòi nước đi về phía nhà
bếp, nơi phát ra đám cháy. Chẳng thấy có gì là nguy hiểm, tâm trạng
mọi người dần ổn định trở lại để chờ những hướng dẫn tiếp theo.
Nơi giúp bạn phân tích đầy đủ các loại tính cách chính là nơi xảy
ra những tình huống khẩn cấp, bất ngờ và chưa có bất kỳ sự chuẩn bị
nào trước đó. Đó là nơi bạn buộc phải thể hiện bản chất thật nhất
trong con người. Chen chúc trong đám đông đó, tôi thử quan sát mọi
người xung quanh và so sánh với những nghiên cứu về tính cách mà
tôi thu thập được.
Ở phía thang máy là một phụ nữ với gương mặt sầu thảm đang
khóc lóc với người bảo vệ để được vào thang máy và trở lên phòng lấy
những món đồ trang sức quý giá. Người bảo vệ cao lớn và vẻ mặt lạnh lùng vẫn đứng im, không thể hiện bất kỳ phản ứng hay thiện chí
nhượng bộ nào. Khi người phụ nữ gặng hỏi tại sao không được sử
dụng thang máy để trở về phòng vì đám cháy ở tận phía nhà bếp, anh
ta trả lời: “Tôi không hỏi tại sao, tôi chỉ biết tuân theo những yêu
cầu”.
Xô đẩy trong đám đông là một người phụ nữ trẻ, gương mặt vô
cùng cau có, bực tức đang đẩy chiếc xe lăn chở người cha ốm yếu của
cô. Trên mình ông gắn đầy các loại dây ống, bình truyền dịch, trông
ông ấy như đang đứng giữa một lằn ranh mong manh giữa tuổi già
suy yếu và cái chết. Người phụ nữ rất tức giận vì phải đem ông ra
ngoài lúc nửa đêm như thế này. Cô loay hoay để tìm một chỗ ổn định
cho người cha của mình; khi bắt gặp ánh mắt đang quan sát của tôi,
cô liền quay sang tôi như thể tôi là trưởng ban giải quyết những lời
phàn nàn vậy: “Chị biết không! Dịch vụ y tế trong khách sạn này thật
không chấp nhận được. Cha tôi có thể chết ngay tại đây, thế nhưng
chẳng có một nhân viên khách sạn nào tỏ ý quan tâm đến”. Ngay lúc
này, loa phóng thanh vang lên một thông báo khác cho chúng tôi biết
rằng đám cháy đã được dập tắt và mọi người có thể quay trở lại
phòng. Tuy nhiên, mọi sự chú ý lại tập trung vào tình trạng nguy cấp
của hai cha con người phụ nữ nóng tính ban nãy. Mọi người vội lùi ra
để chừa một khoảng không gian thoáng rộng cho cha con họ. Phải
mất một thời gian sau, bác sĩ của khách sạn mới đến kiểm tra tình
trạng bệnh nhân.
Khi tôi và Fred vừa bước vào cửa thang máy, một cô gái trẻ trông
rất vui vẻ yêu đời cũng bước vào theo. Cô ấy cười làm quen và nói:
“Cái áo choàng của chị đẹp quá!”.
“Tôi cũng thích cái áo cô đang mặc”, tôi trả lời.
Sự chú ý của tôi đã khuyến khích cô ấy tiếp tục nói: “Trong
chuyến du lịch này, tôi đã mua được một chiếc áo rất đẹp. Nền áo
màu trắng điểm xuyết những bông hoa xanh nhỏ li ti. Lai áo được
viền bằng đăng ten xanh đậm, chạy dọc hết phần thân trước, còn ngay
ở cổ tay áo là những chùm hoa lưu ly được đính kết một cách cầu
kỳ...”. Tôi cứ mong sao thang máy lên thật nhanh để thoát khỏi những
lời “tâm sự” của cô gái trẻ nói nhiều này.
Theo nội dung của cuốn sách Dám Ước Mơ của nữ tác giả Florence Littauer