GTHN - Bắt đầu từ năm học cấp 2 cho đến khi tốt nghiệp THPT tôi luôn được học trong các lớp chuyên chọn của trường. Vì vậy mà tôi đã dần dần quen với việc sống trong sự cạnh tranh gay gắt của các bạn cùng lớp.
“Gần mực thì đen, gần đèn thì sáng” nên tôi cũng đã tự biến mình thành một người thích cạnh tranh và ghen tỵ với thành tích của người khác. So đo từng con điểm, cân đo đong đếm xem liệu mình có được học sinh Giỏi hay không… Chỉ cần một bài kiểm tra không như mong muốn là tôi cảm thấy giận bản thân mình và không ngừng tự trách móc.
Và cũng vì lý do ấy, tôi luôn được mọi người gắn cho cái mác “Giỏi”. Tôi sống trong cái ảo tưởng ấy một thời gian dài. Cho đến kỳ thi đại học. Tôi trượt cả 2 trường mà tôi đăng ký ở nguyện vọng 1.
Mọi người ai nấy cũng đều ngạc nhiên về kết quả ấy của tôi. Họ không ngừng thất vọng và cái mác “Giỏi” cũng tan biến theo sự thất vọng ấy. Tự trách bản thân mình, tôi quyết tâm theo học 1 trường Đại học bằng nguyện vong 2 và tôi sẽ bắt đầu lại từ đầu.
Cả 2 năm đầu học Đại học. Tôi cố gắng cày ngày cày đêm để học, để đạt được thành tích học tập thật cao. Bỏ hết tất cả sự giao lưu với bè bạn, tham gia các hoạt động ngoại khóa… tôi biến mình thành một kẻ cô lập, không bạn bè, ích kỷ và là một con mọt sách chính hiệu. Sự cố gắng của tôi cũng được đền đáp xứng đáng. Cả bốn học kỳ tôi đều là Sinh viên Giỏi với số điểm khá cao và đạt được học bổng của trường.
Cho đến khi tôi gặp được cô. Cô dạy cho tôi rất nhiều điều mà trước đây tôi không hề nhận ra. Tôi luôn đặt điểm số lên hàng đầu – lấy nó làm thước đo cho chính mình nhưng liệu điểm số có cho tôi một công việc tốt và một cuộc sống như tôi mong đợi khi các nhà tuyển dụng ngày càng đề cao năng lực thật sự cũng như các kỹ năng mềm khác trong một xã hội ngày càng tiến bộ.
Cô lấy một ví dụ mà hầu hết nhiều bạn sinh viên đều gặp phải và rất trăn trở, ấm ức khi tâm sự với cô: “Có thể trong lớp, em học giỏi hơn bạn. Và điểm số lúc nào cũng cao hơn. Nhưng khi ra trường – bắt đầu bước những bước đầu tiên vào đời – em gặp lại người bạn thưở ấy. Người ta là sếp của em. Cô chắc chắn một điều rằng em sẽ rất sốc. Và bao nhiêu cầu hỏi Tại sao…? Sẽ tràn ngập trong đầu em. Và em cho rằng nhà tuyển dụng đã sai. Nhưng nhà tuyển dụng không bao giờ sai, chỉ có em mới nhìn nhận sai.”
Câu nói của cô đã làm cho tôi thức tỉnh. Giỏi ư, thành công ư ? … Giỏi là đạt được thành tích cao trong học tập. Giỏi là kiếm được nhiều tiền. Giỏi là được làm sếp, ông này, bà nọ… Tất cả chỉ là một khái niệm mà bạn tự đặt ra cho mình. Có bao nhiêu là thước đo cho cái khái niệm “Giỏi” ấy. Thước đo điểm số, thước đo cấp bậc, thước đo bằng tiền, thước đo danh vọng…
Tuy nhiên, thước đo nào cũng có giới hạn và chừng mực của nó. Hãy chọn cho mình một thước đo riêng để phấn đấu nhưng đừng bao giờ vượt quá giới hạn giống mình. Bạn sẽ phải trả giá đắt cho điều đó.
Chúc các bạn thành công trong cuộc sống với thước đo của chính mình.
Trần Minh Trang