GTHN - Cách đây vài năm, tôi được mời thuyết giảng ở thành phố
Spartanburg, South Carolina. Đó là một ngày gần Giáng sinh nên sau
buổi diễn thuyết, vợ chồng tôi được một phụ nữ tên Louise mời đến
nhà chơi.
Cách đây vài năm, tôi được mời thuyết giảng ở thành phố Spartanburg, South Carolina. Đó là một ngày gần Giáng sinh nên sau buổi diễn thuyết, vợ chồng tôi được một phụ nữ tên Louise mời đến nhà chơi. Mặc dù trời đã tối nhưng trước tấm lòng hiếu khách của
Louise, chúng tôi không thể nói lời từ chối. Nhà của Louise nằm khá
xa trung tâm thành phố. Khi đến nơi, vừa bước ra khỏi xe, chúng tôi
ngỡ ngàng trước một ngôi nhà to lớn và tráng lệ. Các chùm đèn nhiều
màu sắc được treo từ cổng vào đến nhà. Đón chúng tôi ngay từ phía
ngoài sân là ông già Noel cùng đoàn tuần lộc trang hoàng rực rỡ.
Bước vào trong nhà, ánh mắt mọi người bị thu hút ngay về phía một
cây thông Noel to, bao phủ bởi những dây trạng nguyên lấp lánh rất
đẹp. Ấn tượng ban đầu thật tuyệt vời, nhưng đó chỉ là một phần
những gì chúng tôi nhìn thấy. Bàn ăn tối đã được bày biện sẵn với
những tấm khăn lót đĩa hình Giáng sinh và những bộ đồ ăn bóng
loáng sẵn sàng thết đãi mọi người một buổi tối Giáng sinh ấm cúng và
trang trọng. Trong phòng bếp đã chuẩn bị sẵn những chiếc khay đựng
đầy bánh ngọt đặc biệt.
Trong ngôi nhà này, mỗi căn phòng được thiết kế theo một chủ đề
riêng biệt và luôn có một cây thông Giáng sinh riêng phù hợp với tính
chất căn phòng. Bức tường phía ngoài hành lang được trang trí như
một cánh rừng phủ tuyết trắng. Không ai nghĩ rằng nơi đó có cánh
cửa dẫn vào xưởng làm việc của chồng bà. Vợ chồng Louise kinh
doanh gỗ xẻ và đám cháu nội ngoại của họ rất thích đến thăm xưởng
làm việc này. Ở đây bọn trẻ có thể chọn cho mình một mẩu gỗ tùy ý,
lấy bất cứ một cái búa nào vừa tay hay một cái đinh trong hộp kim
loại mở sẵn và tự mình làm nên một vật nào đó. Những tác phẩm của
bọn trẻ treo đầy tường; trông thật sinh động, ngộ nghĩnh và đầy sáng
tạo.
Louise tiếp tục dẫn chúng tôi đến căn phòng gói quà. Nơi đây
không chỉ có một quầy đồ đựng đủ các loại kéo, nơ, vải, keo dán, mà
còn có cả một chiếc kệ lớn trưng đầy các cuộn giấy gói quà sẵn sàng
để mọi người sử dụng. Thật chẳng uổng công chút nào khi phải lái xe
xuyên qua cả thị trấn để đến nơi này vì ở đây bạn biết chắc rằng mình
có thể tìm được những thứ cần thiết để tạo mẫu một gói quà bằng
chính đôi tay của mình. Căn phòng này khiến tôi quyết định, sau khi
trở về nhà sẽ sắp xếp lại những cuộn giấy gói quà phủ đầy bụi mà tôi
chất đống trong kho.
Sau khi tham quan toàn bộ ngôi nhà, chúng tôi được thưởng thức
một bữa tối thật ngon miệng. Trước khi ra về, Louise lấy từ dưới gốc
cây Noel hai gói quà đã chuẩn bị sẵn và tặng cho vợ chồng tôi. Trước
sự ngỡ ngàng của chúng tôi, Louise giải thích mỗi người khách đến
thăm nhà vào bất cứ dịp nào cũng được tặng quà. Ngôi nhà của bà
luôn mở rộng cửa chào đón tất cả các đoàn khách của các tổ chức xã
hội vào bất cứ thời khắc nào trong năm. Chúng tôi ra về trong một
cảm xúc khó tả khi nghĩ về con người và những tấm lòng. Tôi sẽ mãi
nhớ đến Louise và ngôi nhà tuyệt vời của bà.
Tôi sẽ mãi nhớ đến người phụ nữ chu đáo và luôn quan tâm đến
người khác, người đã tặng quà cho những ai sẵn sàng đón nhận lòng
hiếu khách của mình, người đã tự nguyện bỏ thời gian và công sức để
chia sẻ ước mơ của mình với mọi người. Không phải ai trong chúng
ta cũng có điều kiện để tận hưởng một cuộc sống giàu sang như
Louise; nhưng qua câu chuyện của bà, chúng ta có thể thấy được giá
trị của việc chia sẻ với người khác bất cứ điều gì chúng ta có, việc biến
những kỳ nghỉ lễ thành những sự kiện không thể quên ngay cả khi
chúng ta sống một mình, việc làm một vòng hoa hay trồng một cái cây
nhỏ, việc tặng một giỏ quà Phục sinh cho người tàn tật không ra
ngoài được, hay việc gửi thiệp Valentine cho bạn bè. Có thể chúng ta
sẽ chẳng bao giờ nhận được một tấm thiệp hồi âm, nhưng điều đó
không quan trọng. Trong số nhiều người đến thăm nhà bà Louise,
chắc cũng chỉ có một vài người nhớ gửi thiệp cảm ơn bà cũng như
mang quà đến tặng lại bà. Có thể một vài vị khách còn lỡ tay làm vỡ
đồ vật trang trí trong nhà nhưng Louise vẫn đứng ở cửa nhà mình
đón chào mọi người, như muốn sẻ chia những niềm vui của mình với
tất cả mọi người.
Theo nội dung của cuốn sách Dám Ước Mơ của nữ tác giả Florence Littauer