GTHN - PHẦN 5: CHIA SẺ ƯỚC MƠ
“Dấu hiệu của một người thành công
thực sự đó là sự sẵn lòng, thậm chí là sự
khao khát, muốn chia sẻ kết quả ước mơ
của mình với người khác, để những điều tốt đẹp
không bao giờ bị lãng quên.”
- Florence Littauer
Những năm tháng khó khăn sống trong cửa hàng chật hẹp đã làm
chị em chúng tôi gắn bó với nhau nhiều hơn. Lúc ấy, chẳng ai dám
nghĩ rằng một ngày nào đó Ron sẽ trở nên nổi tiếng, thậm chí được
đề cử “Nhân vật trong năm” - giải thưởng dành cho những phát thanh
viên xuất sắc; còn đài phát thanh KVIL nơi em cộng tác hơn 20 năm
qua đã đoạt giải “Đài phát thanh huyền thoại”.
Khi giới truyền thông đề nghị Ron phát biểu đôi lời về những giải
thưởng này, em đã nói: “Ở KVIL, chúng tôi không làm việc vì giải
thưởng, mà chỉ làm những gì chúng tôi nghĩ rằng có thể đáp ứng nhu
cầu và mong muốn của thính giả. Nhưng những giải thưởng này rất
có ý nghĩa vì đã chứng minh được rằng nỗ lực và công sức của chúng
tôi đã được mọi người công nhận”.
Nhiều người biết đến Ron Chapman như là người đã khơi nguồn
cảm hứng sáng tạo dẫn đến sự thành công của đài KVIL. Em là một
chuyên gia bậc thầy trong lĩnh vực giải trí, có khả năng động viên tinh
thần thính giả hàng ngày; em thể hiện mình như một diễn viên hài
với khả năng hài hước không bao giờ cạn.
Em càng trở nên nổi tiếng hơn sau chiến dịch Hai mươi đô-la.
Tổng số tiền em quyên góp được là 240 nghìn đô-la. Hầu như không
ai biết được Ron sẽ làm gì với số tiền quyên góp này; chỉ biết rằng số
lượng thư kèm chi phiếu 20 đô-la gửi về cho Ron ngày càng nhiều.
Khi các phóng viên hỏi Ron về mục đích của chiến dịch quyên góp
này, em trả lời: “Tôi sẽ làm một điều gì đó lớn lao và có ý nghĩa cho
cộng đồng, một việc mà chỉ có thể thực hiện bằng sức mạnh của tập
thể chứ không phải của từng cá nhân riêng biệt”. Và sau khi kết thúc
đợt vận động này, tại Dallas đã mọc lên một bệnh xá dành cho những
người nghèo, ngôi nhà tình thương dành cho những trẻ em lang
thang và phụ nữ cơ nhỡ cũng được tu sửa lại, một trung tâm phát
thức ăn miễn phí cho người vô gia cư đã được thành lập, trường
trung học cộng đồng phía Đông Dallas mở thêm một số phòng học
dành cho trẻ em không may mắn.
Số tiền còn lại được Ron trao cho tổ chức Common Ground. Đây
là tổ chức phi lợi nhuận của bang Dallas, chuyên tìm kiếm những ngôi
nhà bỏ hoang và đổ nát rồi mua lại chúng với giá tượng trưng. Sau
khi các thành viên trong tổ chức bỏ công sức sửa sang lại, những căn
nhà đó sẽ được cho thuê với giá rẻ, chỉ bằng 20% thu nhập của người
thuê – bất kể thu nhập của họ là bao nhiêu. Đổi lại, người thuê nhà có
trách nhiệm giữ gìn căn nhà và giúp tổ chức Common Ground sửa
sang những ngôi nhà khác.
Khi làm việc với những người cơ cực thiếu thốn, các nhân viên
của tổ chức đã phát hiện ra nhiều người trong số đó là những công
nhân có tay nghề nhưng bị thất nghiệp. Common Ground đã giúp họ
tìm việc làm. Tuy nhiên, có một trở ngại là những công nhân đó lại
không có địa chỉ nhà nên hầu như họ không thể kiếm được việc làm.
Đối với những người vô gia cư muốn tự lập, thì tình huống khó
xử này đã tạo ra cho họ một cái vòng lẩn quẩn vô vọng. Common
Ground đã sửa chữa lại một khách sạn cũ không còn sử dụng nữa và
lấy địa chỉ khách sạn này làm địa chỉ nhà cho những người cần địa chỉ
để tìm việc làm.
Tất cả những công việc từ thiện này rõ ràng là vô cùng xứng đáng
với sự đóng góp của KVIL, của Ron Chapman, và của những người đã
chia sẻ tiền của họ với hy vọng thực hiện một ước mơ tốt đẹp nào đó
cho những người kém may mắn hơn.
***
Billy Bob Harris - người môi giới chứng khoán nổi tiếng của
thành phố Dallas, đã phải chịu hình phạt tù do vi phạm quy định của
Ủy ban Chứng khoán. Cánh cửa nhà giam đóng lại sau lưng Billy đồng
nghĩa với việc Billy bị cắt đứt liên lạc với thế giới bên ngoài. Thị
trường chứng khoán nhanh chóng quên đi một người môi giới năng
nổ. Những cuộc viếng thăm của bạn bè trước kia dần thưa thớt và dứt
hẳn. Nhưng Ron vẫn duy trì việc liên lạc thường xuyên với Billy. Khi
Billy mãn hạn tù, Ron đã giúp anh vào làm việc ở KVIL trong chuyên
mục Chứng khoán cho mọi người với mong muốn Billy sớm hội nhập
với cuộc sống đời thường. Một lần, tôi hỏi Ron: “Liệu có mạo hiểm
không khi để Billy xuất hiện trên đài phát thanh và lại bàn về chứng
khoán như thế?” và Ron đã trả lời: “Những năm tháng ở tù đã để lại
cho Billy rất nhiều kinh nghiệm. Không ai có thể hướng dẫn người
khác cách làm hiệu quả hơn một người đã từng làm sai và rút ra bài
học từ đó”.
Không chỉ dừng lại ở đó, vợ chồng Ron thường xuyên dành thời
gian cho các hoạt động xã hội. Nance đã thành lập nhóm Những
người bạn để chăm sóc những trẻ em bị nhiễm AIDS. Ron thì xuất
hiện trên truyền hình kêu gọi mọi người ngoài việc hỗ trợ các em
bằng những tài sản vật chất, hãy dành thêm thời gian cho các em. Khi
được quan tâm chăm sóc và yêu thương, những đứa trẻ đáng thương
này đã khỏe mạnh hơn và sống lâu hơn dự đoán. Ron giải thích với
tôi: “Tất cả chúng ta đều biết đối với người bệnh, liều thuốc có tác
dụng hơn tất cả là liều thuốc của tình yêu thương”.
Rất nhiều thính giả của chương trình KVIL đã trưởng thành cùng
với Ron. Họ đã theo em từ khi em còn là một thiếu niên trên sàn nhảy
Sump’n Else cho đến ngày em trở thành người nổi tiếng của đài
KVIL. Mọi người yêu thích và ngưỡng mộ em bởi khả năng thu hút
sự chú ý, khơi dậy tinh thần của em. Và ngược lại, em cũng đem hết
khả năng của mình để đáp lại sự kỳ vọng của mọi người. Em nói:
“Trong cuộc đời, rất hiếm khi ta có cơ hội làm được một điều gì đó
thật đặc biệt. Tôi đã làm được điều ấy ở KVIL, tôi đã đổ vào đó rất
nhiều thời gian và công sức nên mục tiêu của tôi là phải giữ cho đài
liên tục phát sóng. Đài của chúng tôi có tính chất tương tác qua lại.
Nhân viên làm việc ở đây thân thiết như thành viên chung một gia
đình và tất cả mọi người là một. Suốt 20 năm làm việc ở đây, tôi là
người giữ cho bầu nhiệt huyết của đại gia đình này không bao giờ
cạn, và tôi nghĩ rằng tôi đã làm việc ấy khá tốt. Tôi hy vọng rằng mọi
người sẽ nhớ đến tôi như nhớ đến một người có công đưa nghệ thuật
dẫn chương trình lên một tầm cao hơn”.
Theo nội dung của cuốn sách Dám Ước Mơ của nữ tác giả Florence Littauer