Vươn tới ước mơ

GTHN - Những ngày cuối tháng ba nhạt dần, mong manh như đóa hoa bồ công anh sắp sửa gieo mình trong gió. Khóm hoa mõm sói cằn cỗi qua những trưa nắng đổ lửa, qua những buổi chiều lốm đốm sắc vàng ròn rụm. Ánh sáng như nứt nẻ, vỡ toác, lật xuống như treo một dấu hỏi trong buổi hoàng hôn sắp tàn...

Như một dấu hỏi khi ngày cũ đã qua đi, một ngày mới lại sắp đến. Tôi vẫn ngẩn ngơ, thẫn thờ như những tưởng bản thân mới chỉ khép hờ mi mắt, khi mở mắt ra mọi thứ đã thay đổi. Tôi rùng mình lẩm bẩm : Tháng năm qua đi có phải đi cùng mất mát?

vuon-toi-uoc-mo-bo-cong-anh-trong-gio

Thực chất con người ta đã quen thói ngụy biện, lẩn tránh hơn là đương đầu nhận lỗi. Tôi tự hỏi không biết bản thân đã bao nhiều lần dùng những cái cớ nông cạn để đổ tất cả mọi tội lỗi lên thời gian. Thật ra, chính tôi mới là kẻ ngu ngốc tự mua về cho mình mất mát, đau thương.

Tôi ngu ngốc khi mỗi ngày lại đặt ra một tiêu chuẩn mới thấp hơn để tự tạo cảm giác đảm bảo, an lòng. Tôi cứ luôn lo sợ, sợ hãi về mọi thứ, khao khát ước mơ nhưng lại sợ thực hiện, đam mê với hoài bão nhưng lại sợ khó khăn. Có lẽ sự mất mát đã tồn tại khi tôi đang hạ dần " độ cao" của những ước mơ. Đáng ra ước mơ không nên bị đem ra so sánh, đong đếm nhưng tôi quả thật đã thiếu đi sự cam đảm để thừa nhận ước mơ của mình. Tôi trở nên nhạt nhòa, dễ yếu đuối hơn, thậm chí trở nên ba phải, dễ thỏa hiệp, không có chủ kiến của riêng mình. Trong tiềm thức, tôi sợ một mình, nên cũng sợ ước mơ một mình, bản năng khiến tôi chạy theo đám đông để rồi đánh mất đi chính bản thân mình.

Tâm hồn của tôi trở nên cằn cỗi, nó mất đi nhiều cái sự nhiệt huyết, đam mê của tuổi trẻ, cũng quên mất cách nhặt nhạnh, chắt chiu từng chút khát khao để xây đắp lên ước mơ, hoài bão của riêng mình. Có lẽ tôi là cái kẻ chưa đi ra ngoài biển khơi đã lại nhớ đến cái ao hồ phẳng lặng trong khu điền viên nhỏ, cũng là kẻ chỉ dám thả diều mà không dám tung mình bay lượn một lần.

Tôi thật là yếu đuối có phải không? Hóa ra "yếu đuối" mới chính là kẻ tội phạm dấu mặt mang đến mất mát và đau thương.

Tôi đã từng trốn tránh, từng quay lưng, cũng đã từng phủ nhận ước mơ của mình. Thế nhưng vào lúc tôi cảm thấy chông chênh, lạc lõng nhất. Lúc tôi ngỡ rằng tất cả mọi thứ đã rời bỏ tôi thì thứ duy nhất còn lại chính là những khát vọng. Hóa ra chỉ có tôi rời bỏ nó, còn nó vẫn kiên nhẫn, bao dung chờ đợi tôi.

Khoảnh khắc nhìn thấy những đóa hoa bồ công anh nở rộ trong gió, tôi lại thấy thấp thoáng nụ cười nhu hòa của ước vọng, của niềm tin và của hạnh phúc.

vuon-toi-uoc-mo-bo-cong-anh-trong-gio

Tôi miết nhẹ chiếc máy ảnh trong lòng bàn tay, sờ sờ phần ống kính trơn nhẵn, rồi bất chợt mỉm cười. Chiếc máy ảnh này là của tôi, của tôi đúng nghĩa. Nó được mua bằng tiền mà tôi dành dụm cả mấy năm trời nhịn ăn nhịn uống và làm thêm ngoài giờ học. Giờ đây tôi có thể tự hào đứng trước mặt ba mẹ mà nói rằng: "Con thích nhiếp ảnh, con không cần bố mẹ chu cấp nhưng con cần sự ủng hộ của bố mẹ!" Trước giờ, tôi đã lo sợ đủ rồi, thỏa hiệp cũng đủ rồi, bây giờ là lúc tôi mạnh dạn sống.

Tôi đã từng chần chừ trước những khó khăn, bất cập của ngành nghề này. Thế nhưng tôi vẫn học một khóa nhiếp ảnh và đạt loại giỏi đấy thôi!

Tôi đã từng hoang mang trước sự phản đối gay gắt của gia đình. Thế nhưng giờ đây tôi đang đứng trước mặt bố mẹ mà mạnh dạn bày tỏ ước mơ của mình đấy thôi!

Tôi đã từng bị chỉ trích, thất bại trong việc theo đuổi ước mơ này. Thế nhưng tôi vẫn đạt được những giải thưởng đáng quý trong các cuộc thi nhiếp ảnh không chuyên đấy thôi !

Bồ công anh, loài hoa của ước mơ và hi vọng. Bồ công anh, loài hoa chở theo tuổi nhiệt huyết và đam mê. Gió bị vẻ đẹp của bồ công anh mê hoặc, bất chấp tất cả đưa bồ công anh du ngoạn khắp nơi. Gió cứ bay, bồ công anh cũng bay, bay mãi...

Tôi với tay nhưng chẳng thể chạm đến đóa hoa bồ công anh phiêu đãng.

Tôi lấy máy ảnh, chụp " tách " một tiếng. Hoa bồ công anh nằm trọn vẹn trong lòng bàn tay tôi...
DMCA.com Protection Status
Từ Khoá

#buttons=(Chấp nhận !) #days=(20)

Trang web của chúng tôi sử dụng cookie để nâng cao trải nghiệm của bạn. Tìm hiểu thêm
Accept !