Câu chuyện về những ước mơ

GTHN - Lâu lắm mình mới nói chuyện lại cùng một người bạn quen nhau từ thời cấp ba. Mình học lớp Văn. Bạn học lớp Nga. Hồi đó quý bạn với hâm mộ bạn lắm vì bạn vừa xinh đẹp, học giỏi, nói chuyện nhiều muối và được nhiều bạn nam thích. Bẵng đi vài năm, hai đứa quá bận rộn chuyện học hành, yêu đương, công việc nên chẳng nói chuyện gặp mặt nhau nữa. Giờ nhờ bạn mà hôm nay chúng mình với có dịp quay lại trò chuyện và hàn huyên như hai người bạn già vậy.

cau-chuyen-ve-nhung-uoc-mo

Lúc nhắc về những dự định những ước mơ của cả hai, bạn bảo mình rằng thời chúng mình kém thật. Thời bố mẹ các cô các chú toàn đi học nước ngoài rồi về thành đạt, đi nhiều hiểu biết nhiều lắm. Bạn mình cũng muốn đi nhiều như vậy nhưng mà không có tiền ngay nên giờ vẫn miệt mài đi làm thuê. Nói đến đấy mình mới bật cười nghĩ trước đây mình mơ mộng đủ thứ, mỗi năm mơ một nghề, thế nào đến bây giờ 23 tuổi rồi mà đa số ước mơ của mình đều không thành hiện thực.

Để mình kể 7749 ước mơ của mình từ hồi bé cho các bạn nghe nhé.

Hồi lớp một lần đầu mình được đi học, cầm bút và mình học rất chậm hiểu khó vào, chữ lại xấu nữa. Lúc đó cô Tập dạy viết mình hay đánh vào tay để cho nhớ mà cố gắng viết đẹp lên và cô làm thế nào mà lại dạy cả lớp biết viết biết đọc được cơ chứ.

Với tâm hồn của một đứa trẻ 6 tuổi, lần đầu mình được bước vào một thế giới lớn hơn, nhiều người hơn và dĩ nhiên cô Tập bỗng dưng trở thành người quyền lực nhất trong mắt mình. Cô nói gì các bạn cũng răm rắp nghe, mình cũng sợ và lúc nào cũng được ngồi một mình trên bục cao cầm thước đập bộp xuống bàn. Mình đã bị choáng ngợp bởi quyền lực ấy và ước mơ trở thành một cô giáo tiểu học.

Nhưng giấc mơ đầu tiên ấy cũng không tồn tại bao lâu vì dần dần sau đó mình biết đến một con người khác còn quyền lực hơn. Người đó được ngồi một mình một phòng ở trường tiểu học của mình và đứng trước toàn trường mỗi thứ hai nói gì cũng được và đi quanh trường rất oai. Và rồi ước mơ thứ hai trong đời mình là trở thành một hiệu trưởng đầy quyền uy.

Nhưng rồi, bạn biết đấy, trẻ con sẽ rất dễ quên đi những lời hứa thuở nhỏ. Và mình là trẻ con nên mình cũng vậy. Lên cấp hai, mình không hề nhớ một chút nào rằng mình đã ước làm cô giáo tiểu học và hiệu trưởng như hồi cấp một nữa. Đơn giản vì mình đã có một ước mơ khác thay thế chính là trở thành hướng dẫn viên du lịch. Sau đó mình lại mơ ước làm tiếp viên hàng không. Hồi đó hay xem tivi màn ảnh nhỏ thấy những cô hướng dẫn viên và tiếp viên được ăn mặc đẹp, đi khắp đây đó, nói tiếng anh như gió nên mình hâm mộ vô cùng. Ước một ngày nào đó cũng được bay nhảy thỏa thích như vậy.

Nhưng đời không như là mơ, mình không còn thích hướng dẫn viên du lịch nữa vì dần lớn lên mình biết được rằng đi tour rất mệt và phải nói rất nhiều. Còn tiếp viên hàng không thì giờ mình vẫn thích nhưng lại không đủ chiều cao. Mọi thứ đều tan thành mây khói.

Rồi lên cấp 3, ước mơ của mình có thể viết thành giai thoại truyền từ đời con cháu này sang con cháu khác. Ba năm cấp 3 mình ở với bác và bác rất thích xem các chương trình của VTV. Bác xem S Việt Nam nên mình cũng xem theo. Có thể nói cuộc đời mình phần nào định hình từ cái ngày xem được chương trình đó. Mình thích anh MC Vũ Thái Dũng của chương trình đó bởi anh cười quá đẹp trai, dẫn quá duyên và mình không bỏ lỡ bất cứ tập nào có anh Dũng cả.

Lúc đó, bố mẹ sắm cho mình chiếc máy tính để học hành nhưng thực ra mình toàn ngắm trai, đọc ngôn tình và xem phim Hàn quốc suốt đêm. Mình lên mạng gõ, tra đủ thông tin về anh Dũng. Mình biết được anh học Ngoại Thương, là biên tập viên của VTV. Vậy là Ngoại Thương và biên tập viên trở thành ước mơ của mình ngày đó.

Năm lớp 12, một ngày mình học mười mấy tiếng, học đến gầy người, đúng nghĩa hao mòn thể xác để sống chết thi đỗ Ngoại Thương và thi đúng vào khoa mà anh Dũng đã học. Bật mí là mình biết facebook của anh ý rồi vào nhắn tin để hỏi anh học khoa gì em thi khoa đó và ôm mộng một ngày nào đó có thể gặp anh ở Ngoại Thương.

Và giấc mộng ấy thành thật khi mình đỗ Ngoại Thương và còn gặp được anh Dũng hồi năm ba đại học khi anh về trường làm MC cho một chương trình ở khoa mình. Ông trời thật đối đãi với mình quá tốt. Giấc mơ hồi đó to tát thế mình cũng làm được và mình cũng chưa bao giờ hối hận về ước mơ “mê trai” đó cả.

Sau ngày nghĩ lại, mình cũng nhận ra được một điều rằng: Bạn sẽ không bao giờ biết cuộc đời bạn, con người bạn có thể ảnh hưởng đến người khác như thế nào. Ai cũng sẽ từng là ước mơ của người khác. Nếu là mình thì mình sẽ rất hạnh phúc nếu được làm ước mơ của người khác như anh Dũng đã từng là ước mơ của mình và ảnh hưởng đến một phần đoạn đường quan trọng nhất trong cuộc đời mình.

Mấy năm đại học sau đó mình vẫn mơ trở thành biên tâp viên. Nhưng rồi một ngày nào đó mình đã không còn mơ giấc mơ đó nữa. Nếu là bạn thân của mình thì sẽ biết rằng mình rất hay “mơ mộng hão huyền” và thay đổi mơ ước liên tục như hồi bé. Nhưng có sao đâu, ai đánh thuế mình đâu nào nên mình cứ mơ thôi. Bạn trai kém lãng mạn của mình mình có lần còn thỏ thẻ rằng: ” Anh càng ngày càng yêu em hơn. Vì em có ước mơ.” Đấy, có mất xu nào đâu mà còn lại vui hơn rất nhiều khi sống có ước mơ phải không nào!

Đến giờ mình có nhiều ước mơ khác rồi và “trộm vía” thay mình vẫn kiên định với nó và đang làm dần dần từng bước một. Những trải nghiệm, những công việc, những con người mình gặp và cả những gì mình học được suốt thời đại học đã tạo nên ước mơ đó trong mình nên mình vô cùng trân trọng. Mình không còn ước mơ trở thành ai, như ai, như cuộc đời nào đó mà mình nhận ra không gì bằng trở thành phiên bản tốt nhất của chính mình.

Mình bây giờ vẫn rất bình thường và luôn muốn một cuộc sống vui vẻ hạnh phúc bình thường. Nhưng đấy mới là điều khó. Mình không thể biết trước được vài năm nữa, năm mình 25 tuổi, 29 tuổi mình sẽ như thế nào nhưng mình tin chắc nếu mình cứ đi thì con đường sẽ tự hình thành thôi. Và đấy là con đường sẽ làm mình hạnh phúc, mình vui vẻ với chính bản thân mình.

Còn bạn, ước mơ của bạn là gì?

DMCA.com Protection Status
Từ Khoá

#buttons=(Chấp nhận !) #days=(20)

Trang web của chúng tôi sử dụng cookie để nâng cao trải nghiệm của bạn. Tìm hiểu thêm
Accept !