» Status về gió & những câu nói hay nhất về gió
1, Em như cơn gió phiêu du chẳng ai tìm kiếm nhưng lắm những kẻ đợi chờ, bao giờ em về; bao giờ em quay trở lại? Không ai biết, chỉ biết em còn lang thang mơ về nơi nào xa lắm. Sau những nụ cười, đằng sau ánh mắt tinh khôi kia chừng như còn kiếm tìm nỗi đau sau những phương xa, tim hoài viễn du mơ mộng nơi đâu nhưng mãi ấp ủ tình đầu nghĩa cũ. Bao giờ em mới quên đi?
(Huỳnh Minh Nhật – Gió lang thang, hoa và nắng gieo tình lên mắt)
2, Em nói anh nghe về những sườn đồi bình minh rộn tiếng chim ca, về những hạt sương đọng trên ngọn cỏ. Những áng mây bãng lãng nhẹ nhàng, những hoàng hôn cô đơn diệu vợi, những cánh diều, những tiếng tiêu… nhưng khi nào em mới kể anh nghe về điều gì ẩn chứa sau mỗi bước chân? Em cứ như loài gió tháng ba ấm áp mà vô tình đến lạ, những cơn gió lang thang chờ hoa và nắng gieo tình lên mắt…
(Huỳnh Minh Nhật – Gió lang thang, hoa và nắng gieo tình lên mắt)
3, Cho tới khi có ai đó bước đến và trao cho em mùa xuân, anh có thể sẽ chẳng còn nhận ra em nữa. Một ngày nào đó trên những con đường thiếu dấu chân em, những vầng mây không còn màu xanh của mắt, gió không còn cất tiếng ru êm của buổi tình đầu. Một ngày nào đó, em sẽ ước rằng mình được quay về thời xưa, thời vẫn còn vấn vương chút nhớ ban sơ, thời sẽ không bao giờ có thể còn tìm lại được, không một ai cho em cơ hội nữa, ngay cả chính em.
(Huỳnh Minh Nhật – Gió lang thang, hoa và nắng gieo tình lên mắt)
4, Chiều nay nắng vẫn trong xanh, trên cao gió vẫn ngọt lành, hạ nơi đây chỉ thoáng qua với mớ ký ức bùng nhùng thôi còn đậm vị. Mặt khác, đôi lúc lòng còn thấy lạnh, lạnh khi nhớ tới một thời tháng sáu chưa hẳn đã vào thu, một thời mà tháng sáu vẫn còn rực cháy lên những khoảng trời nô nức gió…
(Huỳnh Minh Nhật – Tháng 6 về, chơ vơ những vầng mây trắng)
5, Vẫn còn đây mưa rào bất chợt; vẫn dịu dàng sắc thắm mênh mang; vẫn những loài gió lang thang cợt đùa trên mấy tàng cây xao xác lá. Ấy vậy mà nơi chốn thân quen bây giờ xa lạ, thiếu điều gì hay vắng mất người nào? Ai biết, bao năm qua tháng sáu đón ta về lại nơi này, chờ đợi điều gì, tháng sáu chưa bao giờ kể.
(Huỳnh Minh Nhật – Tháng 6 về, chơ vơ những vầng mây trắng)
6, Vì sao con đường nhỏ bé này mỗi lúc đợi chờ bỗng hóa quá mênh mông? Vì đâu giờ đây ta không thể đưa tay vuốt nhẹ lên mái tóc xanh nồng nàn như gió biếc, vì sao ta lại không thể gọi tên, không thể chạm khẽ lên nụ cười giòn tan của một thời thơ dại nữa? Thời gian!
(Huỳnh Minh Nhật – Tháng 6 về, chơ vơ những vầng mây trắng)
7, Người thôi nép vào ta khi bóng mùa về, cho chênh vênh những vầng mây trắng. Người thôi ngả đầu vào ta những trong những đêm giông tố trở mình, cho chơ vơ giọt cà phê đắng. Ngày tháng nơi này vẫn nhuốm đầy ánh tím của những vần thơ dẫu ngôn từ chẳng còn cảm xúc, và những cơn gió hoang vu vẫn đưa tình về viễn phố với nỗi lạc loài thênh thang bất tận.
(Huỳnh Minh Nhật – Tháng 6 về, chơ vơ những vầng mây trắng)
8, Trong cái lạnh của những đợt gió cuối mùa, lơ lửng đầu trăng là những tiếng thở than nặng nề của sương khuya rơi trên phiến lá, chiều rồi hoàng hôn gió trở, liệu chốc nữa nàng mưa đa mang có ghé ngang đây?
(Huỳnh Minh Nhật – Nơi cho lòng yêu những cơn mưa)
9, Như gió với mây cứ mãi vờn đùa; như đêm với ngày cứ mãi đuổi nhau nhưng tất cả chỉ là thoáng chốc. Có những thứ sinh ra đã là của nhau nhưng chẳng thể bên nhau cho đầy tíc tắc, âu là duyên phận. Đôi khi chưa kịp nhận ra ta đã thương nhau thì áo yêu đương đã bạc mất màu.
(Huỳnh Minh Nhật – Nơi cho lòng yêu những cơn mưa)
10, Có ai nói rằng em ấm áp chưa? Với chiếc áo phong sương và làn tóc gió? Với đáy mắt vợi buồn, với lời ca ảm đạm? Và, với cả những nỗi niềm chưa kể cho ai, với những đêm dài dằng dặc nuối nấng bao nhiêu bàn chân đi lạc, chắc hẳn là chưa, em nhỉ? Ta hiểu mà…
(Huỳnh Minh Nhật – Tháng 12 ư? Chào em!)
» Trích dẫn về gió & những dòng stt về gió tâm trạng
11, Em đến, ta bỗng yêu mùa đông rất lạ. Ta thích cảm giác từng cơn gió lạnh rợn người ùa vào vạt áo, tay run run mồi thuốc dạo phố vào mỗi buổi chiều. Em đến, ta yên bình, vui vẻ, phố cũng lặng lẽ và yên ả hơn, không ồn ào như trước.
(Huỳnh Minh Nhật – Tháng 12 ư? Chào em!)
12, Lối vắng chòng chành giấc mộng yêu đương, gió đông sang rải khắp phố phường, tháng 12 ngập ngừng theo những bước chân lạc nhịp… Khói thuốc đêm nay bận cõng những tâm tư nên phải chối từ lời mời của gió, nhờ vậy mà những nỗi niềm đã hóa thành thơ.
(Huỳnh Minh Nhật – Tháng 12 ư? Chào em!)
13, Chắc đã là không của riêng ai, tháng mười một ghé qua với những con gió héo hon rụng giữa lòng em và Huế. Tôi đã hẹn bao mùa quỳ rợp lối về, nay đâu đó trên những con ngõ nơi tôi không biết dã quỳ đã nở hay chưa? Không biết có vàng tươi và nhớ chăng một lời hứa cũ?.
(Huỳnh Minh Nhật – Ngạt ngào hương gió chớm đông)
14, Thực tình chẳng muốn vậy đâu, có trách thì phải trách tháng 11 sang làm con người ta lạnh lòng nhiều quá, trách những cơn gió tháng 11 kia sao cứ về đây cuốn hết kỷ niệm phai màu….
(Huỳnh Minh Nhật – Ngạt ngào hương gió chớm đông)
15, Phố vẫn mơ màng giấc ngủ đầu đông. Em ơi, gió ngọt lịm và trời xanh trong, rất lạ! Gió hát trên những nhành cây không lá, để tôi kể em nghe về một thành phố ven sông khắc khoải giao mùa, nhưng yên ả, giọt nắng hồng ngập ngừng tìm về đôi mắt xanh xanh….
(Huỳnh Minh Nhật – Ngạt ngào hương gió chớm đông)
16, Tôi không yêu mùa đông với những cơn gió lạnh đến tái tê, tôi cũng nào yêu mùa đông với cái rét buốt hằng đêm làm người khó ngủ. Tôi yêu mùa đông vì khi ấy, một chút bâng khuâng cũng thấy ấm lòng quá đỗi!.
(Huỳnh Minh Nhật – Ngạt ngào hương gió chớm đông)
17, Tôi ngồi đây, những cơn gió tháng 11 về ru hồn tôi say mèm với những ký ức chẳng còn rõ nét hay tôi đang say vì một người nào khác? Tôi không biết, chỉ biết rằng hôm nay lòng lại thấy nhớ một người, một người xa lạ..
(Huỳnh Minh Nhật – Ngạt ngào hương gió chớm đông)
18, Những cơn gió chớm đông nồng đậm hương quỳ năm xưa cố gắng len vào trong tôi một sớm tinh mơ, lạnh lẽo. Tôi bất chợt bật cười khi hình dung ra một nụ cười dễ mến, tôi điên chăng? Có lẽ! Phố độ này chậm thật, chậm như chính những tư tình còn bám víu trôi theo ngàn gió, chẳng chịu ngủ yên trong giấc nồng say một thuở xa xôi.
(Huỳnh Minh Nhật – Ngạt ngào hương gió chớm đông)
19, Những cơn gió chớm đông cứ mải miết đuổi nhau mà vô tình đem mùa rải đầy lối phố. Huế đợt này mưanhiều, tiết lạnh, cà phê một sớm đầu mùa, vài hơi thuốc lá, tôi giật mình nhận ra mình sao khờ quá. Cứ chờ gì, đợi gì và hi vọng gì trong những cơn gió vừa qua!?
(Huỳnh Minh Nhật – Một thoáng cô đơn)
20, Gió độ này chẳng lạnh đến xót xa, cái lạnh tháng mười một hình như chẳng đủ ảm đạm để con người ta phải vấn vương một người nào khác.
(Huỳnh Minh Nhật – Một thoáng cô đơn)
» Status gió lạnh & những dòng tản mạn về gió buồn bã
21, Những cơn gió lạnh tìm thấy nhau để rồi hóa thành cơn gió lạnh lùng hơn nữa. Bằng cách nào đó mà không ai biết, họ tìm thấy nhau giữa bộn bề cuộc sống này và bắt đầu bằng những mảnh vỡ của đời mình, những cảm thông đặc biệt. Nhưng chuyến tàu ấy sớm phải dừng thôi, nó bị lạc, lạc giữa mớ rối ren của những kẻ cô đơn đang lạnh lòng khi mùa gió tới.
(Huỳnh Minh Nhật – Một thoáng cô đơn)
22, Đôi khi tôi cứ tưởng mình là cơn gió, hoang hoải; mơ hồ, lang thang và buồn bã. Đôi khi tôi cứ ngỡ mình là xứ Huế, cứ vô tư đón những đợt lạnh về mà khiến người ta thấy mình bình yên đến lạ. Chà, không biết tại Huế buồn nên tôi mới buồn theo, hay rằng tại hồn người quá ưu tư mà những mảnh tường kia cũng hóa thành cảm xúc…
(Huỳnh Minh Nhật – Một thoáng cô đơn)
23, Những ngày này, những ngày cuối tháng mười với những loài gió mạnh mẽ xô vào lòng phố cái lạnh đầu mùa duyên dáng, những con nắng cũng mãnh liệt hơn, ấm áp hơn, chẳng khác chi chiếc hôn của ông mặt trời chớm hạ.
(Huỳnh Minh Nhật – Gió cuối tháng)
24, Chiều nay, trời cao nguyên gió lộng, nắng trong, bầu trời xanh thơ không gợn một bóng mây ở tận cuối chân trời tít tắp nhưng lòng tôi thì lại ủ đầy men say của thuở tình đầu. Bao năm rồi không biết có nhớ nhau? Dã quỳ kia liệu có một lần thấy mình cô đơn, mong manh trước nắng? Tôi về đây kiếm tìm nỗi nhớ mơ hồ, đâu đó xa xôi là bóng dáng của một nàng thiếu nữ tóc quá bờ vai, đứng một mình, có phải cũng đứng chờ ai?!
(Huỳnh Minh Nhật – Gió cuối tháng)
25, Không gian ngập tràn thi vị, có nắng, có hoa, có tiếng chim ca. Lòng tôi như cũng mở ra để đón nhận tất cả những gì thiên nhiên ban tặng, những cơn gió cuối tháng mười này dường như mang nỗi tâm tư xa lắm, tiếng buồn nép tận trong tâm. Vạt nắng chiều bị gió xô nghiêng qua bờ vai gầy, khói thuốc tràn trên gót bước, những tia nắng tội nghiệp gãy vỡ thành trăm ngàn mảnh, không biết có mảnh nắng nào phác nét em tôi?
(Huỳnh Minh Nhật – Gió cuối tháng)
26, Chiều cong veo như những cơn gió cuối mùa, trời cao nguyên sắp sửa chuyển mình vào tối. Những loài gió cuối tháng vẫn mãi miết vô tình trên những nẻo thưa người mà quên mất còn một bóng dáng ai gầy đứng đó. Chân bước, giày khua, sỏi đá thê lương, có một bản tình ca vang lên theo những bước chân hòa quyện với tiếng thở dài, gió độ này sao buồn man mác…
(Huỳnh Minh Nhật – Gió cuối tháng)
27, Nắng gió của một miền quen vô tình làm hồn người ta ngập đầy kỷ niệm. Tôi đã dự định gói ít đồ để lang thang đâu đó ở một nơi xa, một nơi có thể bỏ quên đi mớ tâm tư mà thư giãn, kiếm vài khung hình bình lặng. Vậy mà không biết thế nào, quanh đi quẩn lại với những nét thơ, loay hoay với những rối rắm đan xen nơi bờ ngực trái tôi bỗng quyết định trở về cao nguyên một mùa gió cuối…
(Huỳnh Minh Nhật – Gió cuối tháng)
28, Khi cô đơn chẳng còn xót xa, khi đau thương chẳng còn nước mắt, khi dòng chảy thời gian cuốn trôi hồi ức, hoài niệm và những nhớ thương, ngọt đắng, ta còn lại gì? Giữa cái khoảng thinh không lồng lộng gió, ta biết rằng tình rồi đã đến lúc phôi phai… Hôm nay, ngày ta đã cạn đau thương, đã cạn yêu đương! Từng con ngõ chiều nay trầm mặc lạ thường, ta khe khẽ hát lên những giai điệu u sầu thả trôi vào gió, hẳn là một bản tự tình buồn, nhưng không phải buồn bởi thiếu đi một người nào đó, thiếu đi một điều gì đó. Chiều nay, nỗi buồn của ta có lẽ chỉ đơn thuần là nỗi buồn của sự trống trải… (Lạc lõng giữa thành phố mượn)
29, Mùa này nỗi nhớ phiêu linh, lòng người như có gió lùa trôi không hạn định. Nắng lang thang hoang hoải lạc đường tìm riêng hạnh phúc, để lại con phố bơ vơ, để lại phố vắng thẫn thờ với cái tiết trời mây đan kín lối, lạnh run run gõ nhịp ân tình, người lặng thinh mơ về một ngày nắng ấm trời xanh.
(Huỳnh Minh Nhật – Lòng người đã đủ đầy chở nắng về chưa?)
30, Mùa này mây gió gọi mưa, thu ngập ngừng không dám ghé qua vì những hàng cây vẫn còn xanh lá. Mùa này thương nhớ xa xôi, người vẫn chưa dám quên người vì những ân tình còn tha thiết quá…
(Huỳnh Minh Nhật – Lòng người đã đủ đầy chở nắng về chưa?)
» Status về gió & những bài viết về gió hay, lãng mạn
31, Rồi chiều nay tháng sáu ghé đây với một chiều bình lặng, lạc loài, man mác gió… Những khúc tình ca buồn bã thê lương vẫn vang lên tận trong cõi lòng khắc khoải, người tháng sáu sao mãi chẳng về, người tháng sáu sao hoài còn đợi, tháng sáu ơi? Người ta viết nhiều về nỗi lòng người đi, còn mớ tâm tư của kẻ ở lại sao chẳng thấy đâu nửa dòng dang dở…
(Huỳnh Minh Nhật – Nỗi lòng người tháng 6)
32, Đêm đến, khi những bước chân lang thang vô định trên phố hòa quyện cùng lời gió và tiếng lá rơi xào xạc trên từng con ngõ, ký ức ngày xưa cứ thế trở về len lỏi trong từng lời ca dang dở, một điếu thuốc trong những cơn gió se se, ta lặng người lắng nghe dư hương thoang thoảng đâu đó đằng cuối con đường, đôi mắt ngày nao, nụ cười ngày nao và hình hài ngày xưa trở về rất thật, mưa lại rơi!
(Huỳnh Minh Nhật – Chờ gió giao mùa)
33, Tháng tư về, nắng gió lê thê, con ve sầu cất tiếng gọi mùa hè hay thổn thức gọi nhau mà miệt mài đến thế! Tháng tư về, có những chân trời xanh thẳm, có những nhung nhớ xa xăm…
(Huỳnh Minh Nhật – Tháng tư, nắng cồn cào nỗi nhớ)
34, Vậy mà, ta vẫn trông ngóng đợi chờ tháng tư về với nỗi xốn xang không thể nói được thành lời, là một nỗi nhớ không tên chẳng ngọt ngào nhưng không hề lạt lẽo, để rồi, trong những bước đi lụy với tháng tư, có những khoảnh khắc một bước chân ta cũng bước qua miền không gian khác, gió nhẹ nhàng vờn đùa áo mỏng, nắng dịu dàng đậu nhẹ bờ vai, một khung trời khác nồng nàn lôi cuốn.
(Huỳnh Minh Nhật – Tháng tư, nắng cồn cào nỗi nhớ)
35, Tháng tư, tháng đầy hoài niệm, tháng dạt dào nặng nợ tình duyên, tháng cho ta đi tìm những kỷ niệm xưa, tháng lục lọi trong trang lưu bút cũ nét chữ quen gầy, tháng nhạt nhòa nếp gấp thời gian, tháng lang thang vô định những chiều trở gió.
(Huỳnh Minh Nhật – Tháng tư, nắng cồn cào nỗi nhớ)
36, Khoảng cách có lẽ không thể đo bằng đoạn đường, xa xôi nhất là ở nơi đôi tim đã nhạt nhòa kỷ niệm, lạnh lẽo đâu phải ở những cơn gió mùa đông? Nó có thể ở giữa buổi trưa hè khi lòng ta trống rỗng…
(Huỳnh Minh Nhật – Những cơn gió đông đầu tiên)
37, Tháng mười sang, cái tiết trời cuối thu pha lẫn chút gió đông xa xôi đến sớm, se se lạnh hòa với chút buồn. Ta nhớ những cơn gió heo may của những buổi thu đầu năm trước, nũng nịu, hiền hòa, nhẹ nhàng như muốn được ta nâng niu khi trái tim còn cháy nồng lửa đỏ. Giờ đây chỉ còn những đợt gió lạnh lùng hiu hắt, vô tình đến với những đêm cô đơn trống vắng, cho ta lạnh lẽo giữa tiết trời đầu đông.
(Huỳnh Minh Nhật – Những cơn gió đông đầu tiên)
Và vừa rồi là 34 dòng stt về gió và những trích dẫn về gió hay, nhiều cảm xúc mà tôi muốn gửi đến các bạn. Hy vọng rằng các bạn cũng sẽ thích và yêu mến những dòng stt cảm xúc về gió này. Còn rất nhiều những áng thơ hay về gió và tản văn về gió khác trong chuyên mục “gió” của GTHN, hãy tự mình khám phá thêm nhiều hơn những dòng stt và câu nói về gió cảm xúc hay khác các bạn nhé!