Tôi muốn sống, chết bên ước mơ

GTHN - Tôi sinh ra không phải để nghe theo một sự sắp đặt, cũng không phải để thực hiện nốt những ước mong dang dở của ai đó. Bởi lẽ tôi sống cho lý tưởng của riêng mình. Ở đó, tôi là chính mình, tôi đốt cháy toàn bộ nhiệt lượng chảy trong huyết mạch và cống hiến bằng cả con tim.

***

Những ngày còn thơ, tôi đã từng mơ ước thật nhiều. Rồi chúng dần rơi rụng hết sau từng ngày tôi vươn mình lớn lên. Phải chăng khi người ta càng lớn, những ước mơ càng trở nên nhỏ dần đều?

Tôi tồn tại qua từng ngày, từng giờ, lặp đi lặp lại những công việc nhàm chán, vô vị. Tôi học và cố gắng hoàn thành mong muốn đặt chân vào trường đại học. Kết quả không như điều tôi đã mơ, dù vẫn trở thành sinh viên một trường đại học ở chốn Sài thành nhộn nhịp.

Cuộc sống ấy cũng có khi khiến tôi lạc nhịp. Một khúc cua khiến tôi bẻ ngoặt tay lái và lao thẳng vào đoạn đường chưa một lần tôi nghĩ tới. Phải bấu víu vào cái bản thân mình không hề yêu thích thật khó chịu. Như người trôi nổi giữa đại dương mênh mông phải nương nhờ vào một thân gỗ mục, chẳng biết lúc nào nó sẽ nát ra để mặc tôi bị nhấn chìm trong sóng nước. Tôi đã quá hèn nhát để kiên quyết chạm đến chút ước mơ nhỏ bé còn sót lại của mình. Và giờ thì tôi ngồi đây, bên những nghĩ suy, hối hận cho quãng đường đã qua của cuộc đời. Chỉ còn là những tiếc nuối, những đắn đo, tôi loay hoay đi tìm cho mình một lối thoát dường như không hề tồn tại.

toi-muon-song-va-chet-ben-uoc-mo-cua-minh

Bốn năm lẳng lặng trôi, lẳng lặng bỏ lại một tôi không lý tưởng, không gắng sức. Tôi vạch ra nhiều thứ để theo đuổi nhưng rồi tôi ngồi yên và không bước đi thực hiện. Tôi vẫn lạc quan theo học tới cùng, dù thích hay không, tôi cũng đã học được ít nhiều về những thứ mình chưa từng biết đến trước đây.

Lúc này, đối diện với những tháng ngày sắp tới, những ngày tôi phải tự mình tìm một công việc, phải tự mình kiếm sống, những ước mong ngày bé mới giật mình trỗi dậy. Như kẻ mộng du vừa bừng tỉnh, tôi đã biết mình muốn điều gì và có khả năng thực hiện điều gì. Nhưng tôi vẫn thấy thật buồn, tôi hoang mang vì người từng luôn cổ vũ, động viên tôi giờ đây đã không còn làm vậy nữa. Người ấy có lẽ không nhận ra mình đang bóp vụn ước mơ của một con người. Người ấy chỉ cầu tôi an nhàn, hay an phận theo một cách khác. Và tôi thì không phải một kẻ dễ dàng an phận trong một góc nhỏ nào đó. Thảng khi tôi mơ hồ cho rằng người ấy đang muốn tôi thực hiện những mong mỏi mà bản thân chưa thể làm tròn ngày còn mang đầy sức trẻ. Dẫu sao, lần này tôi vẫn sẽ lỳ lợm ôm chặt lấy ước mơ, tôi đã nghe lời quá đủ rồi. Để tới khi thanh xuân qua đi, chỉ còn lại đông già, chỉ còn tàn lụi, tôi sẽ không khóc than, sẽ không “nếu như”, “giá mà” hay “biết vậy”,... Những câu từ đó thật quá xót xa mỗi lần người ta thốt lên. Ừ, biết thế ngày xưa tôi làm như vậy! Chẳng có ý nghĩa gì.

Có một câu danh ngôn rất hay mà tôi luôn ghi nhớ nói rằng “Tâm hồn mất đi niềm mong ước chẳng khác gì Trái đất mất đi bầu khí quyển”. Tôi không muốn làm một hành tinh chết. Vì vậy, tôi chọn chạy theo mơ ước của riêng mình, chạy hết sức. Tới ngày mắt nhắm tay xuôi, tôi vẫn có thể cười với ý nghĩ mình đã sống trọn với điều luôn ao ước rồi.

Cuộc đời mỗi người, có người luôn mong ước làm những điều lớn lao. Nhưng đôi khi ước mơ ấy cũng nhỏ bé lắm. Một niềm vui nhỏ nhỏ mỗi ngày bên gia đình. Hay là được nắm tay người mình yêu thương đi dạo trong tiết trời se se lạnh, được cảm nhận tình yêu và ấm áp đang lan tỏa qua từng kẽ tay.

Ước muốn của tôi chẳng có gì quá to tát cả, đó là được làm những gì mình thích, được đi đó đây, gặp gỡ nhiều người. Tôi yêu biết bao những thứ thuộc về tâm hồn, được sinh ra từ tâm hồn và chỉ dành cho tâm hồn. Ở đó, tôi lặng yên, đắm chìm, mơ mộng nhưng chân thành và hạnh phúc.


Tôi đã phí phạm một phần năm quãng đời tính tới lúc này rồi, và tôi không muốn đánh rơi thêm một khắc nào nữa.

Tương lai sau này của tôi sẽ không ai có thể đóng khuôn hay ràng buộc được. Tôi sinh ra không phải để nghe theo một sự sắp đặt, cũng không phải để thực hiện nốt những ước mong dang dở của ai đó. Bởi lẽ tôi sống cho lý tưởng của riêng mình. Ở đó, tôi là chính mình, tôi đốt cháy toàn bộ nhiệt lượng chảy trong huyết mạch và cống hiến bằng cả con tim.

Một mùa đông nữa đang tràn tới, một mùa xuân mới sắp bắt đầu. Tôi nhận ra trong năm qua mình đã sống ý nghĩa hơn trước kia một chút. Tôi đã kịp tìm lại những khát khao đã bị chôn giữ quá lâu, quá kỹ trong những tháng cuối cùng của năm nay. Và năm sau cũng như những năm sau đó nữa, tôi sẽ đấu tranh cho tự do và mơ ước của mình.

Nếu ước mơ đủ lớn, nó sẽ đủ sức mang chúng ta đi cùng. Và nếu chúng ta đủ sức song hành cùng nó, ước mơ sẽ ngày một lớn lên. Ta là người hạnh phúc dù có thể không giàu có, nhưng ta được ước mơ nuôi sống, được niềm vui vỗ về.

Tuổi trẻ luôn gắn liền với những ước mơ. Dù nhỏ bé hay lớn lao thì đó cũng là động lực, là ký ức trong mỗi chúng ta. Đôi khi ta thấy chúng thật giản đơn và nhỏ bé, nhưng được sống hết mình, cố gắng hết mình chính là điều ý nghĩa nhất trong cuộc đời mỗi chúng ta. Ước mơ ấy không ai đánh thuế, cũng không ai dành mất của bạn. Lựa chọn và hành động ở bạn. Đừng để những tháng ngày trôi qua vội vã và hoang phí nhé.

Chúc bạn luôn có những ước mơ thật đẹp.

© Mầm – blogradio.vn
DMCA.com Protection Status
Từ Khoá

#buttons=(Chấp nhận !) #days=(20)

Trang web của chúng tôi sử dụng cookie để nâng cao trải nghiệm của bạn. Tìm hiểu thêm
Accept !