Thiện chí giúp người, liền thu hoạch thiện ý; Hành ác với người khác, liền bị người ta lấy ác đối đãi.
Người sống trên đời, tốt xấu, gặp được ai, rồi mất ai, đó đều là nhân quả.
Nợ, cuối cùng phải trả
Có câu chuyện kể rằng:
Thời cổ có hai thư sinh, ngày giờ sinh tháng đẻ giống nhau, hơn nữa trong cùng một năm đều được trao chức quan. Một người đảm nhiệm giáo sư Hoàng Châu, người kia đảm nhiệm giáo sư Ngạc Châu.
Về sau, giáo sư Hoàng Châu qua đời, giáo sư Ngạc Châu biết chuyện, dự cảm mình cũng không còn sống bao lâu nữa, thế là vội vàng phó thác hậu sự.
Nhưng mấy ngày trôi qua, mọi việc vẫn diễn ra như thường, thế là ông quyết định đến Hoàng Châu phúng viếng bạn cũ, thuận tiện tìm hiểu nguyên nhân.
Đến Hoàng Châu, ông nói với linh vị người bạn cũ: “Ông và tôi cùng ngày giờ sinh tháng đẻ, vận mệnh cũng có thể nói là không có sai biệt, vậy vì sao ông lại đi trước tôi? Nếu ông dưới suối vàng có biết, mong rằng nhập mộng giải đáp”.
Đêm ấy, giáo sư Hoàng Châu quả nhiên nhập mộng nói:
“Tôi xuất thân phú quý, cả đời xa xỉ, phúc lộc sớm đã hao hết sạch, cho nên chết sớm. Còn ông xuất sinh bần hàn, ngày thường bớt ăn bớt mặc, đến nay phúc lộc còn chưa dùng hết, cho nên trường thọ“.
Giáo sư Ngạc Châu bừng tỉnh ngộ, từ đó về sau ông càng thêm nghiêm khắc với bản thân hơn, làm quan đến chức quận thú.
Thế sự có luân hồi, thiên lý có tuần hoàn, vận mệnh có định số.
Cả đời này có thể hưởng vinh hoa, kỳ thực từ nơi sâu xa chính là như vậy – dùng một ly sẽ thiếu nợ một ly.
Trẻ trung không cố gắng, về già chỉ bi thương, lúc tuổi còn trẻ tham lam hưởng lạc, lúc tuổi già sẽ giật gấu vá vai.
Nợ, cuối cùng phải trả, ai cũng chạy không thoát.
Chỉ có cả đời cần cù, mới có thể cả đời trôi chảy.
Nỗ lực, cuối cùng sẽ có thu hoạch
Vào thời nhà Tấn, Xa Dận từ nhỏ hiếu học, chăm chỉ không biết mỏi mệt, nhưng gia cảnh nghèo khó. Trong nhà vì để duy trì cái ăn cái mặc, không có tiền dư thừa mua đèn dầu cho cậu ban đêm đọc sách. Vì thế, cậu chỉ có thể lợi dụng ban ngày để đọc sách.
Một buổi tối mùa hè, cậu đang đọc thuộc một bài văn trong sân, bỗng nhiên nhìn thấy rất nhiều đom đóm bay lượn trên không trung. Từng điểm sáng lóe lên, trong bóng tối có vẻ hơi loá mắt.
Cậu bèn nghĩ, nếu như cho rất nhiều đom đóm tập trung vào một chỗ, chẳng phải sẽ trở thành một chiếc đèn sao?
Thế là, cậu tìm một cái túi lụa trắng, bắt mấy chục con đom đóm bỏ vào, buộc miệng túi lại rồi treo lên. Mặc dù không thể nào hoàn toàn sáng tỏ, nhưng cũng có thể miễn cưỡng dùng để đọc sách.
Từ đó, chỉ cần có đom đóm, cậu liền đi bắt làm đèn dùng.
Bởi vì cậu chăm chỉ đọc sách, cuối cùng Xa Dận cũng có thành tựu, làm quan đến Thượng thư Bộ Lại.
Đây chính là điển cố câu thành ngữ “Tôn Khang ánh tuyết, Xa Dận tụ huỳnh” (Tôn Khang đọc sách bằng ánh tuyết, Xa Dận đọc sách bằng đèn đom đóm).
Có thể thấy rằng, một phần cày cấy một phần thu hoạch, chỉ có chăm chỉ bước đi đến ngày về đích, không có an nhàn ngồi chờ đợi phút giây huy hoàng.
Cuộc sống giống như là một cuộc giao dịch, cố gắng bỏ ra nhiều ít bao nhiêu, sẽ có được giá trị bấy nhiêu.
Nỗ lực và thu hoạch, vui buồn tương quan, gieo hạt và thành quả thường thành có quan hệ trực tiếp, càng minh chứng thế gian có nhân quả, đây là phương thức đơn giản nhất.
Càng lúc gặp phải sự tình không như ý muốn, càng phải tin tưởng rằng cuộc sống đều có nhân quả, có nỗ lực thì nhất định sẽ có thu hoạch, bạn sẽ có phần thưởng xứng đáng nếu bạn cho đi.
Cuộc sống càng gian nan, càng phải trân quý mỗi giây mỗi phút, nghiêm túc cố gắng, mới có thể không phụ đời này.
Tốt hay xấu, đều có nhân quả
Nếu bạn gieo xuống hạt giống thiện lương, mùa thu sẽ thu được phúc báo, nếu bạn có được sức mạnh khoan thứ người khác, tương lai nhất định sẽ thu hoạch may mắn.
Có câu chuyện kể rằng:
Trước đây có một vị thư sinh, cùng người hôn thê hẹn ước vào một ngày nào đó sẽ kết hôn. Nhưng đến ngày đó, vị hôn thê lại gả cho người khác.
Thư sinh gặp phải cảnh này, bị bệnh không dậy nổi. Người nhà dùng hết cách nhưng vẫn đều bất lực, nhìn chàng chỉ còn thoi thóp
Lúc này, có một vị tăng nhân vân du ghé qua, biết được sự tình, quyết định điểm hóa cho thư sinh.
Tăng nhân đến trước giường của anh, từ trong ngực áo lấy ra một chiếc gương bảo thư sinh nhìn.
Thư sinh nhìn vào gương, thấy biển rộng mênh mông, một người phụ nữ đã chết nằm trên bãi biển.
Lúc đó, có một người đi ngang qua, nhìn một chút, lắc đầu, bỏ đi…
Lại một người nữa đi ngang qua, cởi áo khoác đắp lên người phụ nữ…
Lại một người thứ ba đi ngang qua, anh ta đào một cái hố, cẩn thận chôn cất người phụ nữ…
Nhìn thấy cảnh này, vị thư sinh vẫn không hiểu rõ ràng cho lắm.
Tăng nhân giải thích, nói:
“Người phụ nữ đã chết trên bờ biển kia chính là vị hôn thê của anh trong kiếp trước. Anh là người thứ hai đi ngang qua, đã từng đắp cho cô ấy một chiếc áo. Cô ấy kiếp này cùng anh mến nhau, chỉ để trả lại cho anh một cái tình. Nhưng cuối cùng người mà cô ấy phải báo đáp cả đời, chính là người cuối cùng đã chôn cất cô ấy, cũng chính là người chồng hiện tại của cô ấy”.
Người thư sinh chợt bừng tỉnh ngộ, từ trên giường ngồi dậy, dần dần khỏi bệnh.
Đức Phật nói rằng, hết thảy mọi thứ trên thế gian đều là nhân quả tuần hoàn.
Trong số mệnh bạn vốn có được thứ gì thì sẽ có, không phải cưỡng cầu.
Cả đời này, bạn gặp phải người nào, đạt được điều, thiếu nợ gì, đều là là nhân quả.
Không có yêu vô duyên vô cớ, cũng sẽ không có hận vô cớ vô duyên.
Cái gì của bạn thì cuối cùng sẽ là của bạn, không phải của bạn thì dẫu đi tranh đoạt thế nào cũng chỉ là công dã tràng, khác chi lấy giỏ trúc mà múc nước.
Quãng đời còn lại, hãy thiện chí giúp người, tích đức hành thiện, không màng báo đáp.
Mong rằng mọi cố gắng của bạn sẽ được đền đáp, mọi nỗ lực của bạn đều có thu hoạch.
Mong bạn tin tưởng nhân quả có định số, điều gì đến thì sẽ đến, điều gì nên đi thì đừng lưu giữ, cứ để thuận theo tự nhiên.
Cuộc đời dù buồn hay vui, dù là biển xanh hay là nương dâu, mong bạn hãy dụng tâm sống tốt cuộc sống của chính mình.
SƯU TẦM