GTHN - Có những ngày ta thèm lắm cho mình một nơi yên bình, để trốn tránh những bận bịu của bản thân, để trốn tránh những mệt nhoài của xã hội và để trốn luôn cả tình yêu.
Cuộc đời mỗi người thật ra ai cũng có những ngày dài như vô vọng ấy, những ngày chỉ muốn đi đâu đó thật xa nơi mình cứ ra vào mỗi ngày như nhàm chán ấy. Trốn đi một nơi ngoại ô thành phố, hay về một tỉnh lẻ nông thôn, mà nơi đó chỉ có mỗi mình ta với những mệt nhoài, với những điều cũ kĩ và hoài niệm. Nơi đó sẽ chỉ có những người thật xa lạ, không có bất kì một người thân nào, vui thì ta nói chuyện, buồn quá thì ta lại lôi ta vào một góc nhỏ nào đó rồi nghĩ suy.
Sẽ là nơi chỉ có mỗi bản thân, không gia đình, không bạn bè và không luôn người yêu. Sẽ có nắng dìu dịu, có bầu trời trong xanh, có chút gió nhè nhẹ đủ thổi bay đi những mệt nhoài cuộc sống.
Cuộc đời là thế, đôi khi ta cần một nơi thật xa, một khoảng không vô tận, chẳng để làm gì, chỉ để ngồi ở đấy, nhìn trời, nhìn đất, suy nghĩ về những chuyện đã cũ, về dự định cho tương lai hay vẽ ra một cuộc sống như mơ để xua tan đi mệt mỏi. Hết chuyện rồi quay về chốn cũ.
Người không là ta, nên đôi khi người không hiểu, cuộc đời của mỗi người họ lại có cho mình những điều thầm lặng riêng mà có người hiểu thay thì họ mừng, không ai hiểu cũng chẳng sao.
Quy ra, cuối cùng chúng ta làm một điều gì đó cũng mong có một người hiểu cho mình, đồng cảm cho mình thế nhưng nếu không có thì cũng chẳng sao, nhưng nói chẳng sao thì quả thật là sai mà thật ra là thất vọng.
Thế nên cuộc đời này có những ngày như thế, những ngày ta cảm thấy thật vọng về ta, về mọi thứ xung quanh, ta muốn đi thật xa để trốn tránh mọi thứ để đến khi nào ta cảm thấy lòng ta an nhiên rồi lại sẽ trở về....
Theo Guu