GTHN - Đã từng yêu nhau như thế, đã từng hy sinh nhiều đến vậy, nhưng rút cục vẫn không thể đi tới cùng trời, cuối đất, kết thúc cũng vẫn chỉ là hai chữ: “chia xa”. Có buồn không, khi người chúng ta coi là tất cả, chỉ có thể cất lên hai tiếng: “đã từng”?
Đã từng yêu nhau như thế, đã từng hy sinh nhiều đến vậy, nhưng rút cục vẫn không thể đi tới cùng trời, cuối đất, kết thúc cũng vẫn chỉ là hai chữ: “chia xa”. Có buồn không, khi người chúng ta coi là tất cả, chỉ có thể cất lên hai tiếng: “đã từng”?
Tôi nói rằng chúng ta buồn lắm chứ, đừng ai nhắc thêm về quá khứ mà chúng ta đã cố tình gói ghém, nhặt nhạnh, gom góp lại và rồi khóa chặt trong tim. Vì chẳng có ai yêu ai sâu nặng mà chia tay không buồn, không tiếc. Chẳng có một người nào vô tâm đến mức chia tay nhau rồi mà không thấy trống rỗng trong tim.
Cái trống rỗng ấy hệt như một thói quen mà bạn bỗng dưng thay đổi, người cùng bạn đi chung đường bỗng đột ngột rẽ ngang. Một ngày mùa đông sẽ càng thêm lạnh lẽo khi chúng ta bỗng thấy thèm những hơi ấm quen thuộc. Và rồi trong cái cảm xúc trống rỗng ấy, nỗi buồn sẽ kéo dài đến vô tận mà không cách nào ngăn chúng lại.
Trong tâm trí là hình bóng một người, nỗi nhớ đầy vơi về nụ cười, ánh mắt, tiếng nói quen thuộc, cái nắm tay hứa hẹn, vòng ôm siết chặt, là biết bao nhiêu kỷ niệm lưu mãi nơi đáy tim.
Thứ khó quên nhất sau chia tay chính là kỷ niệm.
Và rồi chúng ta hoang mang, một ngày kia chúng ta sẽ không tìm được một ai đó khiến trái tim chúng ta rung động một lần nữa, bởi cuộc đời dài rộng ấy, có mấy người gặp được người để thương, mấy người gặp được người thương mình vô điều kiện?
Càng hoang mang, chúng ta lại càng thu mình lại trong cái thế giới bé nhỏ, khước từ những bàn tay sẵn sàng đưa cho ta để ta nắm lấy. Khước từ cả những bờ vai sẵn sàng cho ta dựa bất cứ lúc nào.
Tự hỏi lòng mình, mở lòng thêm lần nữa có khó hay không?
Rồi người ta lại tự đưa cho mình những con đường và sự lựa chọn khác nhau. Có thể là chúng ta cười cho qua chuyện, lắc đầu vì nghĩ rằng hiện tại có lẽ chẳng cần yêu, hoặc có thể, vì phút yếu lòng, chúng ta nhanh chóng nắm lấy một bàn tay khác.
Vừa buông một bàn tay, đừng nắm vội một bàn tay khác.
Đối với chúng ta, nếu lựa chọn nhanh chóng bắt đầu, người mới chính là cách để khỏa lấp đi những khoảng trống. Khoảng trống về “người cũ”, những thói quen, những yêu thương chắp vá… Nhưng chúng ta lại không biết rằng, thứ mình đang sở hữu, chỉ là những bi kịch. Tình cảm vội vàng được chấp nhận, người mới chỉ là người thay thế, là cảm động chứ không phải là yêu…
Còn gì đau lòng hơn khi chúng ta vừa tổn thương trong tình yêu rồi lại chính là người làm tổn thương người khác? Day dứt hay hối hận bao nhiêu cũng không thể quay lại được nữa. Và chúng ta hiểu đó không phải là sự lựa chọn khôn ngoan.
Sau chia tay, việc duy nhất chúng ta cần, đó chính là học cách làm quen với việc phải một mình, học cách trở thành một người không lệ thuộc quá nhiều vào tình cảm, chính là không phải đóng tất cả các cánh cửa dẫn đến trái tim nhưng phải cần một thời gian nhất định.
Trên đời này, điều buồn nhất là đã từng...
Người thật lòng với chúng ta, ắt sẽ kiên nhẫn đợi chúng ta mở lòng. Và hai tiếng “đã từng”, dù buồn lắm, nhưng chúng ta hiểu rằng đó đơn giản chỉ là quá khứ. Có một này nào đó, chúng ta sẽ nhắc lại nó, kèm theo một nụ cười rất đỗi an nhiên.
Cuộc đời chính là sắp xếp cho chúng ta những lần gặp gỡ, nếu không thể bên nhau cũng sẽ là những ký ức đẹp đẽ vô ngần. Vậy thì còn điều gì bi thương, còn điều gì khiến chúng ta mỏi mệt? Nói thì đơn giản lắm chứ, ai không khuyên nhau như vậy được, nhưng bản thân trải qua mới biết, cái không làm được, có lẽ là chấp nhận, là quên, là tỏ ra mình bình thường với những tổn thương, đổ vỡ.
“Đã từng” là vĩnh viễn không thể quay lại thời điểm đó, gặp gỡ người đó và hàn gắn mọi thứ. Là không thể coi nhau là người lạ, nhưng chẳng thể nhận nhau là người quen.
Là gặp lại, chỉ có thể cười, gật đầu rồi bước tiếp, là dù vô tình hay hữu ý cũng có chút xao động, chút buồn, chút bối rối, chút tơ vương!
Linh Lan
Theo Emdep