GTHN - Có lúc lại mạnh mẽ dâng trào như từng đợt thủy triều lấp đầy hết tâm tư khô héo.
CÓ LÚC …
Có lúc ngồi buồn bâng quơ…
Có lúc lại cười như điên như dại…
Có lúc gục đầu vào cánh tay trống vắng…
Có lúc lại ngẩng đầu nhìn sắc trời váng ánh hoàng hôn…
Có lúc… lặng buồn cho những cơn gió thoảng qua, hay có lúc phân vân sự tồn tại của những mối quan hệ không tên,…có lúc… dở hơi…
Không biết từ khi nào những cảm xúc lạ len lỏi trong trái tim nhiều khoảng trống, bâng quơ một giấc ngủ chập chờn ban trưa. Khẽ chạm tay vào lồng ngực để còn cảm nhận trái tim vẫn đập nhưng hơi lạc điệu.
Bước chân xuống giường, đôi chân khẽ đụng sàn nhà lạnh lẽo… Môi khẽ bấm gượng cười, nước mắt khẽ rơi…Có lúc nhớ lại những kỷ niệm thời thơ ấu, kỷ niệm với tuổi thơ dữ dội mà ít trẻ em bây giờ có được.
Có thể đó là những lúc thèm đi bắt chuột đồng, hay thèm đi mót những củ khoai mà người ta bới còn sót…hay đơn giản là nhớ những trận chơi khăng trên cánh đồng vắng còn thơm mùi đất mới,…
Có lúc thèm tiếng khóc nỉ non của cô bạn hàng xóm, có lúc lại thèm ngô hay bánh rán nhớ mẹ mỗi lúc đi chợ về, có lúc là nỗi buồn khi thấy mình lớn hơn, thấy mình cô đơn hơn.
Chắc là nỗi buồn, nỗi buồn không thể đi mẫu giáo tranh dành đồ chơi với bạn, nỗi buồn khi không thể trèo cây hái quả để bị thầy giáo bắt, hay nỗi buồn khi không còn được ngắm hàng dài trẻ em chơi bịt mắt bắt dê, mà thay vào đó là bọn trẻ chạy đi học cho kịp giờ, chăm chú cầm quyển sách trên tay dù đang đứng lắc lẻo trên xe bus.
Có lúc buồn bâng quơ cho nhiều số phận lưu lạc dù đọc trên sách báo, có lúc… buồn thế thôi mà không làm được gì…
Ngày đông chỉ kịp cuộn mình trong chăn mà chốn những cơn gió trời đuổi bắt. Buồn mơ màng nghĩ tới cảnh đông rét buốt. Gió ơi, xin đừng thét gào nữa cho tấm áo mỏng manh thôi co ro lạnh lẽo.
Hoa kia lắc lẻo trong cơn gió trời khô hanh. Đôi mắt lại khẽ buồn, nhìn nhành hoa tan tác nhắm mắt lìa cành trong sự tiếc nuối. Chính vì vậy mà nhiều lúc ghét hoa, mỏng manh yếu đuối, chính vì vậy mà nhiều lúc thích hoa, dũng cảm đương đầu với số phận dù biết chắc chắn không thể thay đổi.
Những bông hoa của những con người lam lũ…Hình như đã lâu rồi không nghĩ về điều gì xa xôi nữa, chỉ lẳng lặng một mình vu vơ với những cảm xúc nho nhỏ trong bóng tối.
Tự tìm niềm vui cho mình qua những trang sách cũ, rồi lẳng lặng liên tưởng tới số phận con người, đồng cảm với họ.
Có lúc lại khẽ vùng dậy trong tiết trời lạnh lẽo, tự pha cho mình cốc café, ngước ra ngoài khung cửa sổ được bao trùm bởi màn đêm u tối. Lạnh lẽo đứng yên để cơn gió kia khẽ trêu đùa đến khi bất giác nhận ra đôi chân tê tím tái.
Lê bước chân nặng nề trở về ổ chăn ấm nhưng… mắt vẫn ngước tới khung trời kia… đêm tàn một màu u tối… Cảm giác nặng nề khẽ đến, mắt khẽ nhắm, cố chìm vào giấc ngủ đêm… rồi giật mình tỉnh giấc…
Có lúc buồn mà không biết tại sao mình buồn. Có lẽ là nỗi buồn không tên mang từ nơi giàu cảm xúc. Là cảm giác một chiều lang thang nơi phố cũ, rẽ qua những con đường thân thuộc nhưng bước chân xa lạ, vu vơ tựa cơn gió chênh vênh như sắp ngã, nghẹn ngào thả hồn nơi mây trời cao vút.
Ngước lên nhìn những điểm mây hồng nhiều hình khối, dõi mắt ra xa muốn tìm một hình bóng quen thuộc, là em, là bạn, hay là chính mình?
Có lúc bàn chân cô liêu in hằn trên nền cát trắng vô hồn. Sóng biển chơi đùa cũng những vết chân. Tim lại thoáng buồn vì con sóng kia vỗ mãi không ngừng, cuốn đi những dấu vết ta để lại.
Đôi chân nặng trĩu cứ ngỡ như gặp phải cát lún, buồn sâu thăm thẳm. Cánh Hải Âu chao nghiêng trên bầu trời xanh của biển, ta thầm tưởng tượng được bay lượn tự do như cánh chim, băng qua các hòn đảo và dừng chân trên ngọn hải đăng giữa biển khơi, vẫn cô quạnh một mình thôi, vẫn thế, vẫn vương nỗi buồn không tên một màu ảm đạm.
Mơ hồ những cảm xúc của riêng ta, tĩnh lặng như làn nước trong mặt hồ không có gió. Có lúc lại mạnh mẽ dâng trào như từng đợt thủy triều lấp đầy hết tâm tư khô héo. Có lúc thoáng qua giọt buồn của nhành hoa dại ven đường, có lúc lại vui vẻ cười ngớ ngẩn khâm phục nhành hoa đó
Có lúc… buồn… thế thôi…
Có lúc… vui… ngớ ngẩn…
Ann – Dear.vn