GTHN - Có bao giờ, bạn lang thang một mình qua từng góc phố, mà dường như bạn không biết mình nên đi về đâu.
Có bao giờ, bạn ngẫn ngơ suy nghĩ về điều gì đó mà dương như không hiểu được bạn suy nghĩ về điều gì.
Có bao giờ, bạn chợt cười một mình, chợt rơi nước mắt. có bao giờ, bạn muốn thời gian được ngừng lại chỉ để bạn thôi nghĩ về ai đó…
Lặng lẽ bước qua từng góc phố, nhìn dòng người qua lại, đôi tay bạn khẽ nắm chặt, khẽ cắn bờ môi và rồi nước mắt chợt tuôn rơi vì “nhớ”. Đơn giản, từng góc phố bạn vô tình đến, nhưng con đường vô tình qua, đầy ắp kỷ niệm về ai đó.
Từng chiếc lá rơi ngoài hiên, từng cơn gió cuối thu thổi qua chợt lạnh, lạnh vì gió hay vì cô đơn.
Có lẽ ai đó ra đi với bạn là rất buồn, đau, cô đơn, tuyệt vọng. họ đã mang đi tất cả mọi thứ mà bạn nghĩ là mình đang có và rồi để lại bạn với sự cô đơn riêng mình.
Có lẽ, quá khứ đó quá đẹp để bạn có thể quên đi, vậy thì bạn có thể nhớ, nhưng hãy nhớ như kỉ niệm, một kỉ niệm đẹp của tuổi thanh xuân mà thôi, đừng để quá khứ đó làm lu mờ mọi thứ bạn đang có ở hiện tại.
Vì quá khứ đã qua, dù có đẹp, thì cũng không con thuộc về bạn, hiện tại dù ra sao, dù thế nào, thì ít nhất, bạn biết nó đang thuộc về bản thân mình.
Hãy sống cho chính bản thân bạn đi bạn ạ, thế giới này tàn nhẫn lắm, không ai khóc cho cuộc đời bạn đâu, chỉ có bạn mà thôi.
Bạn càng đau, thì hãy càng mạnh mẽ, vì nếu không, bạn sẽ tự làm mình gục ngã trước khi đời vùi dập bạn đó.
” Chiều đầu hè, anh nhớ, về em
Nhớ những ngày bên nhau
Nhớ những lúc ta còn quen
Giờ chỉ còn lại nỗi đau
Không còn những ước hẹn
Đêm đen, mình anh, không màu.”
Thảo Xuân – Dear.vn