GTHN - Có lẽ em đã quen với cuộc sống hiện tại - một cuộc sống không có anh. Có lẽ em đã quen tự mình khiến mình mỉm cười, tự mình khiến mình hạnh phúc.
Mỗi buổi sáng của em đã từng bắt đầu bằng tiếng chuông điện thoại mà đầu dây bên kia cất giọng lạnh lùng nhưng em thấy nó ấm áp biết chừng nào: “Dậy đi em. Ăn sáng rồi còn đi học. Đừng để trễ. Yêu em”. Phát cáu vì thói quen ngủ nướng bị đánh thức nhưng có cái gì xoa dịu khiến em mỉm cười để chào ngày mới. Dần dần chuyển thành tiếng chuông message: “Ngày mới tốt lành e nhé. Yêu em”. Không được nghe thấy giọng anh, nội dung ngắn gọn, cụt lủn và chắc chắn được chuyển thành mẫu trong message nhưng em vẫn vui vì ngày mới của em bắt đầu bằng một cái gì đó liên quan đến anh.
Còn giờ đây, em thức dậy bằng cái tiếng alarm chết tiệt với nội dung nhắc nhở điều gì đó mà em phải hôm nay. Em có nhớ, có nghĩ đến giọng nói kia hay thậm chí cái message được soạn mẫu hay không? Em có nhớ và cũng có nghĩ. Nhưng nếu trước kia là liên tục nhớ và liên tục nghĩ thì giờ chỉ là thi thoảng. Vậy tại sao em vẫn không tìm cho mình 1 người khác? Có lẽ là em đã quen. Em đã quen với cuộc sống độc thân hiện tại. Và em đã tìm thấy. Em đã tìm thấy một cách khác chứ không phải là một người khác cho mình.
Nhảy xuống giường, nhìn vào gương và mỉm cười nào. Trong gương có một con có vẻ không giống người lắm: tóc tai bù rù, ngủ ít quầng thâm quanh mắt như con panda, lại còn nhe răng cười cực tươi. Nhìn phát khiếp. Em chúc em ngày mới tốt lành. Cắm dây kết nối điện thoại với loa, chọn bài hát em thích. Vặn thật to rồi gào theo bài hát dù có thuộc lyrics câu được câu chăng. Đánh răng rửa mặt và chuẩn bị bữa sáng còn đi học. Ngày mới của em bắt đầu nào.
Cuối tuần của em đã từng là những ngày nghỉ có anh. Xem phim rồi triển lãm hoặc hội chợ, đi phượt trong ngày hay chỉ đơn thuần là ra ngoại thành vi vu rồi về, đi bộ lang thang dọc khu phố cổ hoặc đi siêu thị mua sắm. Cả hai đứa được tận hưởng thật sự cái cảm giác của ngày nghỉ cuối tuần được bên nhau. Dần dần công việc của a chồng chất, chúng mình ngồi hàng café hoặc ở nhà anh để anh có thể làm việc, còn em hí hoáy chơi trò chơi hoặc đọc truyện tranh. E vẫn hạnh phúc vì dù sao vẫn được bên anh.
Còn giờ đây, cuối tuần của em hoặc ngập trong đống bài tập hay công việc phải trả vào đầu tuần hoặc café với lũ bạn FA hoặc một mình đi dạo phố mua sắm. Em có nhớ, có nghĩ đến những buổi hẹn hò, những cái nắm tay, những cái ôm thật chặt hay không? Em nhớ chứ mà có lẽ đã từng phải là rất nhớ. Rồi đến nhớ và bây giờ là đôi khi vẫn nhớ về. Vậy tại sao em vẫn không tìm cho mình một người khác? Có lẽ là em đã quen. Em đã quen với cuộc sống độc thân hiện tại. Và em đã tìm thấy. Em đã tìm thấy một cách khác chứ không phải là một người khác cho mình.
Những buổi dạo phố mua sách cùng lon café take away cảm giác mình cũng giống Tây. Những buổi café rồi karaoke, shopping cuối tuần với bạn bè để cãi nhau chí chóe hơn bọn nhóc trong nhà mẫu giáo giành đồ chơi. Hoặc chỉ đơn thuần ngồi café một mình ở quán quen để cảm nhận ngày cuối tuần đang trôi đi chầm chậm hơn với 6 ngày trước đó. Hết mình làm mọi thứ em muốn, gạt bỏ mọi suy nghĩ, cân nhắc hay đắn đo. Hãy để em là mình trọn vẹn một ngày nhé.
Bao người nói với em rằng: vì em còn nhớ quá nhiều kỉ niệm giữa chúng mình nên vẫn yêu anh, vẫn chờ anh nên không muốn tìm một người khác và cũng không chịu để một ai đó thay thế anh. Đâu phải cứ còn nhớ là còn yêu. Những kỉ niệm thì kể cả khi em có một ai khác, em vẫn sẽ nhớ. Nhưng tình cảm cho anh thì chắc chắn không còn. Với em buông một lần là buông mãi mãi. Ở bên anh hay bạn bè đều sẽ có niềm vui và hạnh phúc nhất định, không thể so sánh. Em chọn cuộc sống hiện tại – một cuộc sống không có anh có lẽ vì em đã quen. Không biết từ bao giờ e làm quen với nó rồi biến nó trở thành một thói quen của mình. Mà thói quen sẽ khó từ bỏ nhất là khi bản thân người đó không muốn.
Em của bây giờ đơn giản có lẽ vì em đã quen ...