Tôi muốn ngồi cạnh ai đó... tôi không rõ người đó là ai, cũng không rõ người đó sẽ là nam hay nữ.
Tôi muốn ngồi cạnh ai đó... ở một nơi rất nhiều cây xanh rất to, rất cao. Chúng to đến mức và cao đến mức dệt được cả một bầu trời màu xanh bạc hà dịu mát phía trên chúng tôi, lấp lánh nắng, lao xao gió. Bầu trời bao bọc chúng tôi, rộng lớn và khoáng đãng, riêng tư và tự do. Chúng tôi ngồi trên rất nhiều những chiếc lá màu xanh bạc hà, những chiếc lá vừa rời cành, còn mềm mại và mát rượi...
Tôi muốn ngồi cạnh ai đó ... nhắm mắt. Và nếu có thể, tôi sẽ nín thở... thật lâu. Càng lâu càng tốt. Để bản thân không còn nhận ra sự hiện diện của mình nữa mà chỉ có người đang ngồi cạnh tôi thôi. Tôi cần biết người-đang-ngồi-cạnh-tôi đang ngồi cạnh tôi.
Tôi muốn tay chạm tay với một ai đó... tôi không rõ người đó là ai, cũng không rõ người đó sẽ là nam hay nữ.
Tôi muốn chạm tay với một ai đó... 5 ngón tay của hai bàn tay chậm chậm đứng lại bên nhau, đối diện nhau... thật gần, thật gần. Tôi muốn biết, hơi ấm từ bàn tay tôi và hơi ấm từ một bàn tay khác... có khác nhau không. Tôi muốn biết, khi tôi chạm vào bàn tay của một ai đó và lúc đó chúng tôi đang ở trong thế giới xanh bạc hà yên tĩnh của riêng chúng tôi, thì tôi có thể bắt được nhịp trái tim người đó hay không. Thế có nghĩa là người đang ngồi cạnh tôi sẽ là một người có thật, với một trái tim đập đều đặn, mạnh mẽ và ấm áp...
Tôi muốn tựa vào ai đó... và bắt đầu hít thở, trong thế giới xanh bạc hà của chúng tôi...
Theo Guu