Tôi đặt tên cho cô gái ấy là cô gái Chẳng-hở-tí-nào
Vấn đề tôi muốn nói đến ở đây có lẽ không phải cái sự “Chẳng-hở-tí-nào” mà là ngàn cơ sự đằng sau nó…
Sáng tôi dậy đi làm, khập khễnh cái chân đau ngã xe hôm qua. Đúng là đang yên đang lành bị đau một chỗ nào đó quả là bất tiện, cáu bẳn làm tôi cũng xơ xác theo vết đau: cơ mặt, đầu tóc, trang phục… Có lẽ tôi sẵn sàng làm phạm nhân nếu có ai chọc điên tôi lúc này.
Tôi đi ra chỗ để xe, cái mùi hương nhẹ giống mùi xà bông hơn mùi nước hoa lướt qua. Vâng… cô ấy đấy… Và…
Chả hở tí nào luôn!
Cô ấy mặc một chiếc váy dài đúng nghĩa, chắc chỉ cách mắt cá chân chừng 3 phân, cổ sơ mi cài kín, chân đi giày bệt đỏ, tay áo xắn ngang khuỷu. Cũng chẳng có gì đặc biệt nếu cô ấy không thả tóc rồi lại buộc túm cao lên, những lọn xoăn lòa xòa rồi lại gọn ghẽ dưới bàn tay uyển chuyển của cô ấy, những mái tóc tơ hơi lơ thơ dưới mái. Cô ấy bước đi lấy xe, tà váy nhẹ nhàng thanh thản vờn với gió, bàn tay cắt ngắn ngủn hồng phớt xách túi màu nâu nhạt. Cô ấy đánh son hồng, hình như ngoài son cô ấy cũng chẳng trang điểm gì thêm. Đột nhiên tôi cảm thấy mình xù xì đến lạ, cảm thấy như tội nhân đứng trước thiên thần và đang thì thầm xưng tội.
Tôi chợt nghĩ đến những cô gái với những chiếc đầm bó sát, để hở những khuôn ngực trắng ngần, nhưng đôi chân gồng lên chiếc giày cao gót, họ có quá nhiều thứ lộ liễu để nhìn, để đàn ông thèm muốn. Tôi đã mất vài giây để cố gắng nhìn theo những đôi chân bắt chéo ấy, cố để mắt mình không lác và đầu óc không quay cuồng.
Cô gái Chẳng-hở-tí-nào đi ngang tôi và mất hút rồi, nhưng tôi vẫn ngỡ ngàng như vừa hưởng một cơn gió mát. Phụ nữ có lẽ họ đẹp nhất khi họ không còn áp lực làm đẹp cho ai…
Theo GUU