Vốn là bài hát mang tên anh
Tôi thường lén miêu tả những người xung quanh tôi bằng 1 bài hát, và họ vốn không biết điều này.
Hiểu 1 người không đơn giản như hiểu lời 1 bài hát nhưng tôi thích cái cách họ mang lại cảm xúc cho tôi giống như nghe 1 bản nhạc-không-hiểu-lời, tất cả những gì tôi có là cảm xúc lúc đó, mà thôi!
Thường tôi sẽ không search lyric của 1 bài hát ngay sau khi thấy ấn tượng, đơn giản là tôi để nó ở chế độ replay trong mp3 1 thời gian dài. Khi tôi search lyric là khi giai điệu ấy không còn ám ảnh tôi nữa.
Có cô bạn cứ hỏi tôi sao m cứ để replay bài này mãi vậy?
- Nó làm tao nhớ về 1 người.
Tôi đã từng tìm rất nhiều cách và tốn nhiều thời gian để tìm cho ra 1 bài hát-không-hề-nổi-tiếng, tình cờ nghe trong clip của 1 người lạ, bởi vì bài đó làm tôi nghĩ đến những ngày tháng tôi đang sống lúc đó. Giai điệu của nó làm tôi liên tưởng tới bạn bè mình. Tất nhiên, tôi không hề hiểu lyric chút nào, câu duy nhất tôi nghe được là 2 chữ tiếng anh trong 1 thứ tiếng khác. Nhưng như là định mệnh, tôi tìm ra nó, ừ hoặc có thể, nó tìm đến với tôi. Tôi tin vào những điều tình cờ như thế, tôi tin chúng tôi thuộc về nhau.
Có những đợt, tôi thường cảm thấy trống rỗng ngay sau khi vừa thức dậy, làm những việc đầu tiên theo bản năng, và làm những việc tiếp theo theo thói quen. Rồi 1 ngày, tôi với mp3 đang ở chế độ shuffle & repeat, và nhận ra bài hát ngẫu nhiên đó dành cho mình, vào lúc đó. Cứ như thế, 1 thời gian dài, tôi luôn nghe bài hát đó cho đến khi cảm giác trống rỗng đó qua đi. Tôi gọi tên nó là “ cảm giác mùa đông”, mặc dù lúc đó chẳng phải mùa đông gì, chỉ thấy mỗi lần nghe nó tôi lại có cảm giác đang sống những ngày mùa đông ở quê. Ừ , thì cứ cho nó liên quan đến nhau.
Tôi có 1 người bạn-chẳng-thân-lắm, mỗi khi nhìn thấy anh ấy, ngay cả khi cười, tôi lại thấy sự cô độc trong đó. Tất nhiên, đó chỉ là cảm giác của tôi. 1 hôm, tôi bắt chuyện trước ( thường tôi không làm thế): “Này anh, em muốn anh nghe bài này” rồi đưa mp3 của mình cho anh ấy, khá bất ngờ, vì tôi thường không cư xử thân thiện như thế. Tôi rất vui, vì người bạn đó thấy nó hay. Bạn có thể dội gáo nước lạnh vào tôi, kiểu như là “chỉ là vì lịch sự nên người ta mới khen hay thôi”. Ừ, vậy cũng được, chả sao hết.
Đã có lúc, tôi phải trốn tránh cảm xúc của mình bằng cách delete 1 bài hát nào đó trong playlist, tôi sợ chế độ shuffle trong mp3, tôi giật mình khi nghe lại 1 giai điệu quen thuộc đó trên phố. Bởi vì, tôi sợ cái sự mơ màng trong chính cảm xúc đã ùa về ấy, tôi thấy có lỗi với chính mình vì chọn cách kết thúc chứ không đủ can đảm để bắt đầu. Đã có nhiều lúc như thế, và có những ngày như thế.!
Cơn cảm nắng gần đây nhất của tôi dịu dàng như 1 điệu valse, nhẹ nhàng như gió tháng 10, xốp như những đám mây và vàng dịu như nắng đầu thu. Tất nhiên, anh có bài hát của riêng mình. Mấy hôm trước, tôi tìm lại được cuốn sổ nhỏ màu xanh biển tôi đã dùng trong khoảng thời gian gặp anh, trong đó còn kẹp 1 tấm thiệp chưa kịp được gửi đi, tấm thiệp cũng màu xanh biển, có ghi “ Nhìn thấy anh, lại nhớ”. Tôi bật cười, nghĩ là bây giờ tôi không còn nhớ cảm giác mỗi khi nhìn thấy anh nữa, thời gian thật kì lạ, anh ạ! Hầu hết, chúng ta sẽ quên cái cảm giác đã từng rất sâu đậm, vì thế, mà người ta mới phát minh ra máy chụp ảnh, để lưu giữ những hình ảnh mà người ta biết trong tương lai người ta sẽ chẳng thể nhớ được nữa. Cảm xúc là thứ gì đó rất chơi vơi và mơ hồ, yêu giống như là người ta đang đánh cược, đánh cược với cảm xúc, với thời gian vậy. Ai biết trước được khi nào thì mình sẽ thay đổi.
Ban tin không, tôi tin vào 1 tình yêu mãi mãi, trong khi không hề phản bác triết lý “ hãy nói yêu thôi, đừng nói yêu mãi mãi”. Nếu ai đó nói với tôi là :” anh đã từng yêu em”, tức là hiện tại anh ấy không còn yêu tôi nữa, thì tôi cũng đã rất hạnh phúc rồi. Con người gặp được nhau đã là 1 cái duyên rất lớn, yêu nhau là 1 cái nợ, và được yêu thì chỉ có trong mơ. Nếu đã được sống trong mơ, còn gì tuyệt vời hơn sao! Chắc chắn tôi sẽ cảm ơn người đó rất nhiều, vì đã yêu tôi, thật lòng.
Giống như sáng nay, tôi bật máy tính lên. Không biết điều gì dẫn tôi tới bài hát tôi đang nghe, nhưng nó làm tôi nhớ về anh, vì đây là bài hát của anh. Nỗi nhớ rất nhẹ, đủ nhẹ để khiến 1 ngày của tôi trôi qua đặc biệt hơn những ngày khác. Vì thích anh, cũng là 1 điều đặc biệt trong những ngày tháng đó. Chỉ đơn giản là vậy.
Rất khó để nói thành lời cái cảm giác gắn ai đó vào 1 giai điệu nào đó, nhưng mỗi khi cảm giác đó đến, bạn phải thốt lên rằng “chính nó”, “đúng mày rồi”. Tôi thích cái cảm giác, tình cờ đi dạo và nghe được 1 bài hát từng có ý nghĩa đặc biệt,. Nó nhắc tôi về 1 thời đã qua, về 1 con người đã bước vào cuộc sống của tôi, về những cảm giác đã mất đi từ rất lâu, có thể là bạn và có thể đặc biệt hơn bạn nữa.
Nếu yêu nhau, tôi sẽ chụp thật nhiều ảnh, để có cái mà xé khi tức giận hoặc đốt khi chia tay, nhưng tôi cũng sẽ không quên dành thật nhiều thời gian đi dạo cùng người ấy, vì chỉ có cảm giác là thứ, bạn có thể bẵng quên nhưng 1 ngày nào đó, nó sẽ trở lại và gọi tên 1 bài hát trong tim.
Và anh ơi, nghe bài hát nào, anh nhớ đến em?
24/8/2013
Theo GUU