Bứt phá để 'không hấp hối' tuổi 40

GTHN - Không phải ai ở độ tuổi 40 cũng có thể từ bỏ cuộc sống vốn đã yên phận, bắt đầu xuất phát lại từ đầu trước sự đồng loạt phản đối của mọi người.
but-pha-som-de-khong-hap-hoi-o-tuoi-40

Bạn ngưỡng mộ đám bạn của mình ngày một bay cao bay xa, bạn muốn được như vậy, ấy vậy mà hằng ngày bạn vẫn luôn phải giằng co với sự lựa chọn rằng mấy giờ mình nên thức dậy?

Cái bạn cho rằng là giới hạn thì lại là điểm khởi đầu của người khác.

Trái tim yếu đuối chỉ là lời biện hộ cho việc bạn quá nhàn rỗi.

Có khi nào mà bạn cách ước mơ ngày một xa không?

Khi 30, chúng ta thường thích nói về suy nghĩ của chính mình, hoặc do cuộc sống hàng ngày bình thường quá, bạn muốn làm chút việc gì đó, nhưng năm này qua năm khác, ngày hôm nay dường như vẫn chỉ là ngày hôm qua với suy nghĩ y hệt như thế. Đợi cho đến khi người khác làm được rồi bạn mới nước mắt lưng tròng mà nói rằng lúc đó bản thân mình cũng muốn làm như vậy mà rốt cuộc lại không hề làm. Bạn không làm thì còn khóc cái nỗi gì?

01

Đêm giao thừa năm ấy, thầy giáo Hà nói với tôi rằng: "Tết năm nay thầy không nghỉ, đang thiết kế giáo án dậy hai môn nữa."

Lúc đó tôi nghĩ thầy điên mất rồi.

Tôi và thầy giáo Hà quen biết khá lâu. Tôi thường hay ngồi dưới phát biểu cảm nghĩ trước những tác phẩm của thầy, còn thầy vừa hay lần ấy lên thủ đô lại mời tôi ăn cơm. Nhưng gặp đúng lúc tôi đang ốm, không thể lết ra khỏi cửa nên đã từ chối. 

Lúc đó, tôi chỉ mơ hồ biết được rằng thầy đang chạy một tài khoản facebook, có cả triệu người theo dõi. Thầy ấy còn đang viết một cuốn sách về quản lý tài chính và phần mềm...

Có một thời kỳ tôi đã mua rất nhiều các chương trình học tập của thầy giáo Hà. Nói chuyện nhiều với thầy tôi mới nhận ra rằng thầy ấy không hề đơn giản. Nhà thầy rất nghèo, dù thi đỗ đại học nhưng biểu hiện trong học tập cũng rất bình thường, thế là thầy đã nghiên cứu phương pháp học tập trong vòng nửa năm và nhanh chóng trở thành học sinh xuất sắc của trường. 

Sau khi tốt nghiệp thầy làm việc trong doanh nghiệp quốc doanh một thời gian. Thầy cảm thấy công việc này không phải thứ bản thân mình mong muốn, thế là thầy chuyển sang làm việc cho công ty tiền tệ. Làm được một thời gian, thầy liền từ bỏ công việc này với mức lương lúc đó lên tới mấy chục triệu đồng và bắt đầu khởi nghiệp. 

Hiện tại thầy đang nghiên cứu về account. Đây là lần khởi nghiệp thứ ba của thầy. Doanh thu thì tôi không biết rõ, nhưng thầy chỉ tùy ý nói ra một con số thôi cũng khiến tôi cảm thấy sao mà ghét những người giàu có đến thế!

but-pha-som-de-khong-hap-hoi-o-tuoi-40

Sau năm đó, vào một buổi tối, tôi có nhờ thầy chỉ giáo một vấn đề, tiện thể tôi hỏi: " Tại sao thầy học bất cứ thứ gì cũng vừa giỏi vừa nhanh vậy? Tại sao học cái gì thầy cũng có thể nhanh chóng trở thành cao thủ, lại còn kiếm được nhiều tiền? Đến ngay cả chạy một account có ba bốn tháng mà cũng hơn hẳn tụi em chạy cả một hai năm? Thầy có bí mật gì đúng không? Thầy nói cho em đi?

Thầy chỉ đáp đúng một câu: "Tôi có một mục tiêu, đó là có thể giúp mọi người cùng nhau học tập, cùng nhau trưởng thành, nên cả năm tôi không nghỉ ngơi, cần mẫn, chăm chỉ, cố gắng, không ngừng suy nghĩ, sáng tạo và đột phát."

Đương nhiên có thể bạn sẽ nói liều mạng như vậy thì không hề tốt cho sức khỏe. Cả năm không nghỉ ngơi sẽ không biết gì đến việc tận hưởng cuộc sống. Sống như vậy thì làm gì có ý nghĩa? Thực ra không hẳn là như vậy. Nếu như bạn muốn làm điều gì đó, nhưng cứ tan ca là bạn về nhà xem tivi, tết nhất đánh bài thì nghĩ xem bạn có thể thực hiện được điều muốn làm hay không?

02

Gần đây tôi có quen một tiền bối, bà ấy họ Hoàng, lúc trước là Phó Tổng Giám đốc của một doanh nghiệp lớn, giờ bỏ việc về mở công ty, chuyên làm về tương mè. Em gái bà là đồng nghiệp trước đây của tôi, biết tôi mới sinh xong liền nhờ chị gái mang vài chai tương mè tới cho tôi. Bà Hoàng khi mang quà tới mới phát hiện ra mình chính là độc giả của tôi, follow tài khoản của tôi từ khá lâu rồi, thế là bà hẹn gặp.

Lần gặp gỡ ấy đã khiến tôi vô cùng xúc động.

Bà Hoàng đến sớm hơn nửa giờ đồng hồ so với thời gian chúng tôi đã hẹn trước. Bà rất hiền hòa, lại còn mang đến cảm giác thân mật. Tôi thật sự rất tò mò, một vị lãnh đạo của một Công ty lớn, rời vị trí Phó Tổng Giám đốc, một người mà được cả gia tộc vô cùng hãnh diện, tại sao lại có thể đi kinh doanh tương mè chứ?

but-pha-som-de-khong-hap-hoi-o-tuoi-40

Bà ấy nói với tôi rằng: "Tôi đã làm mười mấy năm ở đó rồi. Có một ngày tôi tự nhiên muốn đi xem thế giới bên ngoài như thế nào. Nhưng lúc đó tôi đã hơn bốn mươi, mọi người khuyên tôi hãy an phận, đợi công thành danh toại là ok rồi. Cả nhà đều tự hào về tôi, nhưng họ không biết tôi có nỗi khổ và sự bất an của riêng mình. Mọi thứ đối với tôi đã quá thuần thục, lẽ nào những ngày tháng tiếp theo tôi cứ phải lặp đi lặp lại những công việc ấy cho đến khi nghỉ hưu hay sao?"

"Cô có biết thân làm một vị lãnh đạo cấp cao, ra quyết tâm từ bỏ chức vị khó khăn đến mức nào không? Cả gia đình và bạn bè đều khuyên tôi hãy suy nghĩ kỹ, họ đều cho rằng tôi chỉ nghĩ vậy thôi. Chỉ có chồng tôi là đồng ý. Tôi lập tức từ chức. 

Dựa vào kinh nghiệm và mối quan hệ nhiều năm của mình, tôi đã chọn được công xưởng và nguồn nguyên liệu tốt nhất. Lúc trước tôi là Phó Giám đốc sản xuất, chưa từng kinh doanh bao giờ, thế là tôi chỉ biết không ngừng học hỏi, đi gặp từng người, mang sản phẩm đến từng nhà và giới thiệu. 

Tôi làm được một năm, từ không có gì, giờ tôi đã quen được khá nhiều người cùng trong ngành kinh doanh. Mặc dù họ đều nhỏ tuổi hơn, nhưng tôi học hỏi được rất nhiều điều từ họ. Giờ lợi nhuận một tháng cũng không tồi, tôi cảm thấy khá hài lòng."

Tôi nhìn bà ấy nói, thấy dáng vẻ đầy phấn khích của bà mà cảm thấy bà thật tuyệt. Bà là người mà chỉ cần nói đến ước mơ thôi là đôi mắt sẽ sáng rực lên. Có thể thứ ánh sáng đó sẽ luôn sáng chói khi bạn mới hai mươi, nhưng cùng với thời gian ánh sáng ấy sẽ nhạt dần.

Không phải ai ở độ tuổi 40 cũng có thể đưa ra những lựa chọn mới.

Không phải ai ở độ tuổi 40 cũng có thể từ bỏ cuộc sống vốn đã yên phận, bắt đầu xuất phát lại từ đầu trước sự đồng loạt phản đối của mọi người.

Ước mơ là gì? Không ai biết! Nhưng ở độ tuổi 20 nó sẽ luôn là ánh sáng chói lòa, còn đến 30 thì nó đã dần hấp hối chứ đừng nói tới độ tuổi 40.

Khi tôi 20, tôi thích thao thao bất tuyệt về những kế hoach của mình, cảm thấy mình có quá nhiều sáng kiến, và sáng kiến nào cũng thật lợi hại, nếu thực hiện ắt hẳn sẽ kinh thiên động địa lắm. Ấy thế nhưng càng trưởng thành tôi càng không thích nói nhiều, bởi tôi phát hiện ra nói thì dễ mà làm mới khó. Giấc mơ mà chỉ biết nói miệng thì nó mãi mãi chỉ là lời nói mà thôi.

Khi 30, ai cũng muốn bản thân mình làm một nên một điều gì đó, nhưng đến cuối cùng lại chọn cuộc sống an phận. Tôi cảm thấy tiếc nuối khi nhìn thấy vấn đề này trong đám bạn của mình, phần lớn con người ta thất bại chỉ vì hai chữ " chờ đợi"

DMCA.com Protection Status
Từ Khoá

#buttons=(Chấp nhận !) #days=(20)

Trang web của chúng tôi sử dụng cookie để nâng cao trải nghiệm của bạn. Tìm hiểu thêm
Accept !