Nếu thường xuyên đọc blog của tôi, bạn nhận ra ngay tôi rất thích khách sạn của Ian Schrager ở
New York. Cách đây gần mười năm, lần đầu tiên tôi ở đó khi giới thiệu cuốn sách The Monk Who
Sold His Ferrari (Tìm về sức mạnh vô biên). Trong cuốn sách The Greatness Guide (Điều vĩ đại đời
thường) tôi cũng nhắc đến khách sạn của Schrager ở London (một trong những khách sạn được ưa thích
nhất trên thế giới). Tại sao tôi thích khách sạn của Schrager? Bởi vì khi lần đầu hoạt động, chúng
không giống với mọi khách sạn khác (giờ đây đa số khách sạn đều có ý tưởng bắt chước Schrager).
Chúng rất thú vị đến nỗi bạn sẽ nhớ mãi. Chúng vừa là một chỗ nghỉ đêm vừa là một nơi trưng bày
nghệ thuật hiện đại. Chúng dẫn dắt hơn là chạy theo - giống như bao ngành kinh doanh (và con người)
từng thành công khác.
Tôi đang đọc một cuốn sách rất hay của Harry Beckwith, What Clients Love (Điều khách hàng ưa
thích), khi ngồi uống cà phê sáng nay. Tôi hồi tưởng về công việc, về cuộc đời. Trong sách này
Beckwith trích dẫn câu nói của Schrager: “Cứ để hai mươi bốn người khinh thường [khách sạn của
tôi] vì tất cả những gì tôi đang chăm chút, chỉ cần một trong hai mươi lăm người yêu mến chúng là
được.” Ý tưởng lớn cho chúng ta: Những công ty nào cố gắng làm mọi thứ cho mọi người cuối cùng
sẽ chẳng là gì với bất cứ ai. Bạn cần đại diện cho một điều nào đó. Bạn cần chơi mạnh bạo. Đam mê.
Nhiệt tình. Để đạt tới đỉnh cao. Hoặc đừng chơi gì cả.
Theo nội dung của cuốn sách Đời Ngắn Đừng Ngủ Dài của tác giả Robin Sharma