Tôi - một đứa con gái 24 tuổi - với các mối quan hệ lằng nhằng rắc rối mà tôi hay gọi là "quan hệ bừa bãi" - đôi khi giật mình, tự hỏi, có lẽ mình cô đơn. Uhm, cô đơn giữa cuộc sống vốn dĩ ồn ào và tấp nập này..
Danh bạ điện thoại, sau một thời gian nhập xóa liên tục, vẫn dài đằng đẵng. Những con số, những cái tên không kịp nhớ, đôi khi chỉ lưu bằng một kí tự. Là A, D, M, N... những chữ cái đại diện cho một con người. Đôi khi, cầm điện thoại, lục tìm một cái tên để gọi, để nhắn tin, rồi thở dài, vứt nó sang một bên. Không hẳn là không có ai để tôi có thể liên lạc. Đơn giản là thấy nhàn nhạt giữa các mối quan hệ hững hờ không định nghĩa được. Uhm, có lẽ tôi cô đơn.
Ngày xưa, cái thời còn tung tăng tí tởn trên giảng đường, điện thoại đã trở thành 1 thứ gì đấy không thể thiếu. Điện thoại, tin nhắn, dày đặc. Đến nỗi, có lần đi uống nước với người quen cũ, anh đã ngạc nhiên cực kì khi tôi không có điện thoại hay một cuộc tin nhắn nào. Anh bảo: "việc em nhắn tin hay gọi điện đã quá quen thuộc với anh, ngồi nãy giờ, em không cầm điện thoại lên 1 lần nào làm anh thật sự bất ngờ". Cười, giật mình, hóa ra tôi cũng từng bận rộn như thế. Đi làm, công việc, cũng không rời điện thoại nửa bước, lại quay về với cái thói quen nhắn tin, gọi điện. Nhưng, đôi khi, nhận những tin nhắn, những cuộc điện thoại mà không biết phải làm sao. Cảm giác nghèn nghẹn. Không hẳn đó là những lời nói nặng nề, xúc phạm. Những lời nói đó, rất đúng mực.! Nhưng, cảm thấy sự vô cảm trong từng tin nhắn; và rồi, tôi trả lời, cũng bằng từng ấy thứ vô cảm như vậy. Lâu dần, cảm giác đi đâu mất. Có lẽ, tôi cô đơn.
Người cô đơn - không kiếm ra một ai để đi cùng. Tôi không cô đơn - vì tôi luôn kiếm được người đi chung trong những dịp cần thiết. Cuối tuần, bạn bè dập dìu tay trong tay với người yêu dấu - tôi cũng kiếm được một người tha thẩn với mình khắp các hang cùng ngõ hẻm. Đôi khi, tôi khùng khùng, nổi máu đi hoang, cũng có vài người sẵn sàng cùng rong ruổi. Có những buổi bất chợt thèm ăn một món gì đó khác lạ - gọi điện, tìm kiếm, rồi cũng sẽ có người chịu để tôi lôi kéo. Nói chung, nếu cô đơn là việc chỉ có thể ở một mình - thì tôi - chắc hẳn không phải người cô đơn. Nhưng, đôi khi, đi bên cạnh một ai đấy, mà suy nghĩ của tôi lạc mất giữa mông lung. Vẫn chỉ mình ta một cõi giữa những niềm riêng, vẫn chỉ một mình rong ruổi giữa hai bờ hoang vắng, và vẫn chỉ mình ta, ru gió những đêm nồng. Uhm, có lẽ tôi cô đơn.
Hay bảo với những người quen biết rằng tôi bị ế - ế chỏng ế chơ, không ai thèm vớt. Uhm. Nói cho vui miệng, nói để xỉ vả nhau vậy thôi, chứ thật tâm tooi biết, mình cũng không đến nỗi nào. Không phải tự hào quá đáng về bản thân mà đó là sự cảm nhận từ chính những người xung quanh. Đôi khi, cũng vui, vì một ai đấy ở bên cạnh, đôi khi cũng thấy chạnh lòng thèm lắm một người thương. Nhưng rồi, nhận ra, mình vẫn vậy. Đôi khi, nhắn những cái tin mà biết chắc là có thể gây hiểu lầm, có những biểu hiện không hẳn dành cho người quen. Và cũng có lúc, để tim mình một thoáng đi hoang, rong chơi tìm bến đỗ. Cuối cùng, vẫn thấy mọi việc y nguyên, đôi khi thấy phù phiếm với chính những gì mình đã làm. Lại cười, lại vớ tay lấy một cái gì đấy ở bên cạnh, ôm vào lòng, rồi nhẩn nhơ, tự thưởng cho mình một chút gì đấy ấm nóng, thanh bình.Uhm, có lẽ tôi cô đơn trong chính cuộc đời của mình.
Ly cafe uống dở trên bàn, tí tách rơi vào đêm vắng, ru hồn lênh đênh.
Theo GUU