Câu chuyện tìm kim của nhà thần bí và bài học về sự nhìn nhận nội tâm của chính mình
Nỗi đau khổ trong đời người là mãi nhìn ra ngoài, mong đợi tìm kiếm những thứ xa vời. Để rồi cái mà người ta tìm được chỉ là sự mất mát trong tâm hồn.
Một chiều nọ, Rabiya – nhà thần bí thuộc giáo phái Sufi nổi tiếng đang cặm cụi tìm một cái gì đó trên con đường phía trước túp lều nhỏ của bà. Thấy mặt trời đang dần khuất, một vài người tụ tập gần đó lại hỏi bà: “Bà đang tìm gì vậy? Bà đánh rơi vật gì à?".
Bà trả lời: "Tôi đánh mất một cây kim".
Một trong số họ nghe vậy bèn nói tiếp: "Bây giờ mặt trời đang xuống, tìm một cây kim rất khó. Chúng tôi sẽ giúp bà. Chính xác là cây kim bị rơi ở chỗ nào? Con đường thì lớn mà cây kim rất nhỏ. Nếu biết chính xác nó rơi ở đâu, chúng tôi sẽ tìm rất nhanh".
Rabiya nói: "Tốt hơn hết là các bạn đừng hỏi tôi câu đó, vì cây kim bị rơi trong nhà chứ không phải rơi ngoài đường".
Mọi người bắt đầu cười phá lên. Họ nói với bà: "Tôi quả quyết rằng bà không bình thường! Nếu cây kim rơi trong nhà, sao bà lại có thể tìm nó ở ngoài đường chứ?".
Rabiya trả lời: "Chỉ là logic thôi, rất đơn giản: trong nhà không có ánh sáng, trong khi bên ngoài thì vẫn còn trông thấy được chút ít".
Mọi người lại cười và bắt đầu giải tán. Rabiya gọi họ lại và nói: "Các bạn hãy nghe đây! Chuyện tìm cây kim của tôi cũng chính là những gì mà các bạn đang làm; tôi chỉ đưa ra một ví dụ vậy thôi. Các bạn tìm kiếm niềm vui bình an ở thế giới bên ngoài mà không đặt câu hỏi quan trọng và đầu tiên là: Bạn đã đánh mất nó ở đâu? Tôi nói rằng các bạn đã đánh mất nó từ bên trong.
Các bạn cố gắng tìm kiếm nó ở bên ngoài vì theo suy luận thông thường là mọi cảm giác của bạn đều hướng ra bên ngoài chỉ vì nơi đó vẫn còn ánh sáng. Đôi mắt của bạn nhìn ra bên ngoài, đôi tai của bạn nghe ngóng âm thanh bên ngoài, bàn tay của bạn nắm lấy những cái ngoài bản thân bạn; đó là lý do tại sao bạn cứ vướng phải những cái nằm ngoài nội tâm mình.
Ngược lại, bằng những trải nghiệm cá nhân, tôi nói thật, bạn có đánh mất cái gì ở bên ngoài mình đâu? Tôi cũng từng tìm kiếm mọi thứ ở bên ngoài rất nhiều; một ngày kia, tôi sửng sốt nhìn sâu vào nội tâm của mình. Không cần phải mong cầu điều gì cả; bản ngã thực sự luôn ngự trị bên trong con người chúng ta".
Nghe vậy, tất cả mọi gần đó đều sửng sờ, họ bỗng chốc nhận ra rằng thì ra thứ mình luôn theo đuổi, khao khát bấy lâu nay cũng chỉ là hư vô mà thôi. Để rồi điều mà ta đánh mất chính là cái tâm trong sáng của mình.
Đức Phật nói: Có khoái lạc và có an lạc – Hãy từ bỏ cái đầu tiên để đạt tới cái thứ hai. Hãy dừng lại việc nhìn ra bên ngoài. Ngược lại, hãy nhìn vào trong. Hãy lên đường tìm kiếm miền đất nội tâm sâu thẳm của bạn. An lạc không phải là thứ đang nằm ở đâu đó ngoài xa kia để con người phải mòn mỏi đợi chờ. An lạc hoàn toàn ở trong ý thức của bạn, trong nội tâm của chính bạn mà thôi.
Hãy hy sinh mọi điều trên đời cho sự thật tối thượng bởi lẽ chỉ duy nhất sự hy sinh ấy mới mang đến cho bạn sự bình an, mang đến sự hoàn thiện, mang đến mùa xuân vĩnh cửu cho cuộc đời bạn… Khi ấy, tâm hồn bạn nở thành trăm hoa ngát hương, cái tâm trong sáng của bạn sẽ rực rỡ như ánh mặt trời.
Khi bạn đánh mất cái tâm trong sáng của mình là đánh mất tất cả
Tiền bạc, quyền lực và danh tiếng – tất cả sẽ làm bạn trở nên thủ đoạn. Việc tìm kiếm khoái lạc khiến bạn đánh mất sự trong sáng của mình; đánh mất cái tâm trong sáng là đánh mất tất cả.
Chúa Jesus từng nói “Chỉ khi trở thành trẻ thơ, con người mới có thể bước vào nước Thiên Chúa”. Ngài đã đúng. Những ai sống trên đời mà thích tìm khoái lạc, chạy theo tiền bạc, danh vọng thì chẳng bao giờ giữ được bản tính ngây thơ cả. Vì chỉ có sự tinh ranh, xảo nguyệt, thủ đoạn mới giúp ta chiến thắng trong cuộc đấu tranh sinh tồn với thế giới xung quanh. Và thế giới sẽ chẳng bao giờ hòa hợp, bình yên nếu chúng ta không từ bỏ được ý tưởng đấu tranh này.
Nếu bạn vui sướng bao nhiêu khi bắt người khác trả giá cho hạnh phúc riêng của mình thì bạn sẽ bế tắc bấy nhiêu khi tìm kiếm niềm an lạc, tìm kiếm cái tâm trong sáng của mình.
Chúng ta luôn cố gắng biến một điều gì đó trở nên đẹp đẽ hơn, nhưng đó chỉ là sự chiến thắng trên bề mặt mà thôi. Bởi, khi những người thua cuộc tức giận cuồng điên, việc họ làm chính là chờ đợi một dịp nào đó để trả thù, và sớm hay muộn thì thời khắc báo thù ấy cũng đến.
Bất cứ điều gì mà bạn sở hữu được từ thế giới này đồng nghĩa với việc bạn lấy đi cơ hội của người khác. Điều đó quá rõ ràng. Nếu bạn thực sự không muốn gây thù chuốc oán với bất kỳ ai trong cuộc sống thì hãy từ bỏ ý định sở hữu cái gì đó cho riêng mình.
Bạn hãy tận dụng mọi thứ xảy ra với bản thân trong khoảnh khắc sống này, nhưng đừng cố sở hữu nó. Đừng khư khư tuyên bố rằng nó là của riêng bạn. Không có gì là của bạn cả, tất cả đều thuộc về đời sống bao la.
Chỉ khi hiểu được điều này bạn mới không để vật chất làm mất cái tâm trong sáng của chính mình. Và khi giữ được nội tâm trong sáng bạn sẽ tìm thấy được an yên.
Theo songdep